*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Click để xem ảnh
Lão Quách dừng lại một chút, nói thêm: "Chỉ là hình vẽ quá trừu tượng, lại không có đánh dấu, không biết là vẽ nơi nào."
Tạ Vũ Tình nói: "Rất đơn giản, ta lấy điện thoại chụp ảnh rồi gửi cho khoa kỹ thuật, để bọn họ thông qua Google Earth ở Thạch Thành mà phân tích một chút, tối đa mười phút là có thể có kết quả."
Nói xong, nàng gọi điện thoại cho một nhân viên kỹ thuật nói rõ tình huống, đầu kia tỏ ý không thành vấn đề. Quả nhiên không đầy mười phút sau, bên đó đã gửi qua một tấm bản đồ, Tạ Vũ Tình lấy điện thoại mở ra, nghiên cứu một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Chính là địa đồ vùng này!"
Diệp Thiếu Dương nhận điện thoại di động đối chiếu với hình vẽ trên laptop, chính xác là cùng một bản đồ, trên điện thoại di động lại còn thấy rõ ràng hơn, thể hiện tên địa danh, những địa điểm người vẽ bản đồ đã đánh dấu, trên điện thoại cũng hiện ra hết.
"Miếu Thất bà bà nằm ở vị trí nào?". Diệp Thiếu Dương hỏi, hắn không rành về chức năng điện thoại di động lắm.
Tạ Vũ Tình giúp hắn tìm vị trí, Diệp Thiếu Dương sau khi xem xong thì phóng to vị trí ra cho bốn người còn lại xem, nhìn qua một lần, hít sâu, kinh hãi nói: "Không ngờ là Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận..."
"Là thứ gì?". Đám người Tạ Vũ Tình gấp gáp hỏi.
"Khoan nói đến chuyện này, tôi phải đi trước đưa cho dân địa phương xem thử, sau đó mới có thể phán đoán.". Diệp Thiếu Dương chỉ vào điểm đỏ cao nhất trên địa đồ, nói rằng: "Chỗ này rất gần với chúng ta!".
Tạ Vũ Tình sau khi xem xong nói rằng: "Lương gia thôn, cách đây mười mấy cây số."
Mười mấy cây số... Diệp Thiếu Dương gật đầu, đúng lúc có một người bán hàng từ đâu khiêng mâm đi đến, Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi: "Em gái, em có biết Lương gia thôn ở đâu không?"
Chiếc mâm trong tay cô gái lập tức rơi xuống đất, đồ vật trên mâm vỡ nát, cô lắc đầu, vẻ mặt hốt hoảng nói rằng: "Tôi không biết!". Cô cũng không buồn nhặt mâm lên, chỉ xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Mọi người lập tức ngây ngốc.
Tạ Vũ Tình đứng lên ngăn cản cô gái, đặt tay lên vai cô, khuyên nhủ: "Đừng sợ, chúng ta đều là cảnh sát, chúng ta chỉ muốn biết một chút về tình hình thực tế của Lương gia thôn, cô chỉ cần trả lời thành thật là được!"
Nói xong nàng nhét hai trăm đồng vào trong tay thiếu nữ, ai ngờ thiếu nữ lập tức trả tiền lại, nắm chặt tay của Tạ Vũ Tình, nói rằng: "Chị gái, các người nghe tôi đi, nghìn vạn lần đừng đi đến Lương gia thôn, chỗ đó... toàn là chuyện ma quái, tôi mới vừa từ đó đi ra, hiện giờ tất cả mọi người chúng tôi đều sợ hãi, khăng khăng dời đi, các người nghìn vạn lần đừng đến đó!"
Nói xong cô đẩy mạnh Tạ Vũ Tình, vội vã chạy ra ngoài, gọi cũng không để ý.
Tạ Vũ Tình lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Có muốn ta gọi người bắt cô ấy không?"
"Quên đi, người ta đã không muốn nói, ép cũng không được, dù sao chỗ đó cách đây cũng không xa, ngày mai chúng ta tự đi xem!". Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc trong thôn xảy ra chuyện gì mà làm cho tiểu cô nương này sợ hãi đến như vậy?
Mọi người nghỉ lại nhà khách một đêm, sáng sớm hôm sau, bốn người phân công, lão Quách đi về trước chuẩn bị một ít pháp dược và pháp khí để phòng cho sau này dùng. Tạ Vũ Tình lái xe đưa Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đến Lương gia thôn. Dựa theo đường đi trên bản đồ, xe chạy được hơn 7 8 km thì đi hết đường núi lớn, phía trước chỉ còn lại một con đường hẹp quanh co, xe không có cách nào đi tiếp.
Tạ Vũ Tình tỏ ý chỉ có thể đưa đến đây, nàng còn phải quay về báo cáo vụ án, tranh thủ mở rộng điều tra, nâng cao lục soát tìm kiếm tên cổ sư. Còn lại mấy cây số đường núi, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã phải tự đi bộ.
Hai người cầm bản đồ đi vào sâu trong núi khoảng một giờ, cuối cùng cũng xuất hiện một vài ngôi nhà nhỏ trong tầm mắt, so sánh trên bản đồ, nơi này chính là Lương gia thôn, hai người vừa đến trước cổng thôn, Diệp Thiếu Dương lập tức khựng lại, nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Oán khí quả nhiên mạnh vl!"
"Có quỷ hả?". Tiểu Mã khẩn trương hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đi vào trong thôn, nói rằng: "Tiếp tục quan sát!"
Vừa qua khỏi cổng thôn, sắc trời lập tức tối sầm, toàn bộ thôn chìm vào một làn sương mờ mịt, Tiểu Mã lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, tìm nửa ngày cũng không thấy ánh mặt trời, buồn bực nói: "Hôm nay trời tối nhanh thế, một ánh mặt trời cũng không có!?"
Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: "Đó là oán khí che lấp mặt trời, chú ý một chút, oán khí nơi này đã mạnh đến mức đáng sợ!"
Trong thôn, từng ngôi nhà đều đóng kín cửa, hai người đi từ đầu thôn tới cuối thôn cũng không nhìn thấy một người nào, đang lúc buồn bực, đột nhiên từ trong một căn nhà cách đó không xa chợt cất lên tiếng khóc ai oán.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, men theo âm thanh đi đến trước cửa nhà, cửa chính đột nhiên mở rộng, hai người bước vào sân liền nhìn thấy chính giữa có bày một cái chiếu trúc, bên trong chiếu bọc một cỗ thi thể, chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân.
Một nữ nhân ôm hai đứa bé trai dựa vào quan tài khóc nấc, hai bên trái phải có mười mấy thôn dân đến đưa tang, ai nấy đều uể oải tinh thần, trông như là chưa tỉnh ngủ.
Nhìn thấy hai người Diệp Thiếu Dương, mọi người rõ ràng hơi sửng sốt một chút, một lão già hơn sáu mươi tuổi đi tới, mở to đôi mắt đầy quầng thâm nhìn trên dưới hai người, không đợi lão mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã lên tiếng trước: "Chúng tôi là cảnh sát đến điều tra vụ việc, đi ngang qua đây, các người có vẻ đang… đưa tang?"
Mọi người vừa nghe nói bọn họ là cảnh sát thì lòng cảnh giác cũng giảm xuống, không có người nào muốn thăm dò xem bọn họ có minh chứng gì hay không, lão già cao tuổi nhất chỉ từ từ gật đầu, chậm chạp nói rằng: "Ta là trưởng thôn ở đây, các người có rảnh giúp lão đây một tay không?"
Diệp Thiếu Dương hỏi một câu thắc mắc: "Thanh niên trong thôn các người đâu? Sao chẳng thấy ai hết vậy?"
Trưởng thôn đáp lời: "Thôn chúng ta vốn không có nhiều người, thanh niên trai tráng đều đi làm công ở nơi khác, chúng ta già cả không đi được, phải ở lại đây trông giữ ba phần đất, ăn no chờ chết!”.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua tất cả mọi người, quả nhiên nam nữ ở đây đều đã ngoài 50 60 tuổi, ánh mắt lờ đờ, trong lòng lập tức có phán đoán, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh cái chiếu bọc thi thể, nhìn thoáng qua, người chết là một hán tử trông hơn bốn mươi tuổi, lập tức hỏi: "Ông ta chết như thế nào?"
"Trong lúc làm việc đạp nhầm vào cái móng bò rơi trong vũng nước, thế là chết!". Lão trưởng thôn đáp.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã khiếp sợ nhìn nhau, chỉ là cái móng bò mà cũng có thể làm người ta đột tử?
"Vậy tại sao không mua quan tài mà lại dùng chiếu chôn?"
Diệp Thiếu Dương chỉ thuận miệng hỏi như vậy, hắn tưởng rằng mọi người sẽ trả lời là không có tiền, bởi vì nhìn mấy căn nhà này quả thật rách rưới, có thể là nghèo quá cho nên không mua nổi quan tài, kết quả góa phụ kia chỉ giơ tay lên lau nước mắt, nói rằng: "Chôn cái gì mà chôn, lãng phí tiền của, dù gì chết cũng bị ăn mất xác!”.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi: "Có ý gì?"
Lão trường thôn quở trách người kia, đáp lại Diệp Thiếu Dương: "Bà ấy vừa mất chồng, trong lòng đau xót, ăn nói xằng bậy, các người đừng tưởng thiệt!"
Diệp Thiếu Dương nhất định không buông tha, lập tức đổi thành bộ dáng cảnh sát, ho khan hai tiếng, nói với lão trưởng thôn: "Nói thật cho ông biết, lão thúc, chúng tôi đến đây là vì điều tra chân tướng chuyện này, mong ông phối hợp, có sao nói vậy, đừng làm trở ngại công việc của chúng tôi!"
Mấy người già trong thôn đều thuần phác nhát gan, vừa nghe Diệp Thiếu Dương hù dọa, lão trường thôn liền đứng sững tại chỗ, một lát sau, ngập ngừng nói rằng: "Vô ích thôi, chuyện này cảnh sát các người không giải quyết được, cũng không ai có thể can dự, vì đó là... chuyện ma quỷ!"