Chương 2897: Khánh Vân Kim Đăng (4)
Chương 2897: Khánh Vân Kim Đăng (4)Chương 2897: Khánh Vân Kim Đăng (4)
Tô Mạt tuy đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, nhưng Diệp Thiếu Dương hiện nay, sớm đã không phải hắn ngày xưa, Tô Mạt căn bản không phải đối thủ, giao thủ vài hiệp, bị Diệp Thiếu Dương một chưởng đánh văng, Câu Hồn Tác cũng thoát khỏi cành liễu dây dưa, vung lên trên, bốp một tiếng đánh vỡ một ngọn đèn lồng.
"Ngăn hắn!" Tô Mạt rít gào, mang theo đám người lại xông lên.
Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, bắt đầu chơi trốn tìm với bọn họ, thật sự trốn không thoát thì vụt một roi, trong những người này, không thiếu đệ tử đời thứ hai môn hạ Lê Sơn cùng Tỉnh Tú Hải, so thực lực ở nhân gian xem như nhất lưu, nhưng so với Diệp Thiếu Dương thì kém xa, về phần những đệ tử nhân gian kia lại càng không đáng giá nhắc tới, một mình Diệp Thiếu Dương tả xung hữu đột, không ngừng đem đèn lồng đánh tắt, trong lúc đó còn làm bị thương không ít người.
Chỉ chốc lát, hai mươi tư ngọn đèn lồng đều tắt.
Cường độ kết giới lập tức giảm đi rất nhiều.
Tiểu Cửu dẫn dắt mọi người cùng nhau phát lực, cuối cùng đem kết giới xé ra một lỗ thủng lớn, dẫn đầu xông vào, lúc này Diệp Thiếu Dương đã bị đám người Tô Mạt ép đến góc, Tiểu Cửu nhảy đến bên cạnh hắn, tru một tiếng dài, phun ra yêu khí giống như một cơn lốc, đám người Tô Mạt liên tục lui về phía sau, thực lực người khác kém chút nữa, trực tiếp bị thổi bay, va vào trong miếu.
Tô Mạt nhìn thấy Tiểu Cửu, cũng chỉ có thể oán hận đứng lại, hướng Diệp Thiếu Dương cả giận nói: "Ngươi nếu là nam nhân, thì một mình chiến một trận với ta!"
"Đơn đấu à, ta đến hầu ngươi!"
Một đóa hoa sen từ trong khe hở bay vào, ngay sau đó chỉ nghe 'Ầm' một tiếng, kết giới tan vỡ hết, các thành viên Liên Minh Bắt Quỷ đều lao vào.
Tô Mạt sợ hãi biến sắc, ả tuy đánh lên thì giống kẻ điên, nhưng bây giờ còn chưa tới lúc liều mạng, ả cũng tự nghĩ không phải đối thủ, tung người hướng ngọn núi bỏ chạy, Bích Thanh đuổi theo không tha.
"Bích Thanh!"
Diệp Thiếu Dương ý đồ đuổi theo, Lâm Tam Sinh xông lên ngăn hắn, nói: "Đại sự quan trọng hơn, đi phá nghỉ thức của bọn hắn trước."
Diệp Thiếu Dương nghiến răng, hướng tới đám người Lê Sơn Lão Mẫu còn đang làm phép lao đi.
Lê Sơn Lão Mẫu đột nhiên mở hai mắt, rút người đứng lên, hai tay áo vỗ, động tác có chút như là áo xanh vung tay áo trong kinh kịch, đột nhiên cuồng phong gào thét, từ trong tay áo bà ta bay ra cánh hoa đầy trời, bay múa như bão tuyết.
Huyễn Linh Hoa Hải!
Lê Sơn Lão Mẫu vừa ra tay đã là tuyệt chiêu.
Chỉ chớp mắt, rợp trời rợp đất đều là bông tuyết, mang theo từng làn gió mạnh, đem thành viên Liên Minh Bắt Quỷ cuốn hết vào bên trong, cánh hoa rơi ở trên người, đau đớn như đao cắt.
"Bà ta đang kéo dài thời gian! Xông qua!"
Diệp Thiếu Dương không nhìn thấy người, chỉ nghe được tiếng Lâm Tam Sinh. Nhưng Huyễn Linh Hoa Hải này quả nhiên lợi hại, cho dù Diệp Thiếu Dương làm phép bảo vệ quanh thân, trong lúc nhất thời cũng không mò được phương hướng, có loại cảm giác nửa bước khó đi.
"Thiếu Dương!"
Tiểu Cửu hô hắn một tiếng, cái đuôi vung lên, đem hắn kéo tới trên lưng mình, hướng tới chỗ sâu trong cánh hoa lao đi, ngoài thân yêu khí bao phủ, cánh hoa rơi ở bên trên, lập tức héo rũ...
"Ôm chặt cổ em!"
Tiểu Cửu dặn.
Cảm giác thật quen thuộc.
Diệp Thiếu Dương ôm chặt cổ cô, đem đầu chôn ở trong bộ lông mềm mại của cô, dùng sức hít một hơi, nói: "Trên người em có một mùi hương."
"Cái gì?"
"Có chút giống mèo con, anh lúc còn nhỏ ở trên Mao Sơn từng nuôi một con mèo, mùi xấp xỉ với trên người em."
Tiểu Cửu sẵng giọng: "Đáng ghét, anh nói em là vật cưng của anh sao?"
"Ha ha, anh cũng chưa nói như vậy."
Đột nhiên, toàn bộ cánh hoa đều biến mất, hai người xông ra khỏi biển hoa, Tiểu Cửu nhìn thấy Lê Sơn Lão Mẫu ở ngay phía trước, vốn định trực tiếp lao tới, lại nhìn thấy Diêu Quang Tiên Tử và Thu Minh Tử đứng ở bên cạnh, như hổ rình mồi, mình lấy một địch ba, khẳng định không thắng được, dứt khoát đứng lại ngay tại chỗ, Diệp Thiếu Dương cũng từ trên lưng cô nhảyv vung. Phía sau đám người Tiểu Bạch Tiểu Thanh cũng đều đuổi kịp, đứng ở phía sau hai người, vì xông ra khỏi Huyễn Linh Hoa Hải, mọi người đều tiêu hao không ít tu vi.
"Cửu Vĩ Thiên Hồ, ngay cả ngươi cũng đến rồi, tốt, rất tốt!" Lê Sơn Lão Mẫu nhìn Tiểu Cửu, lạnh lùng nói, xoay người nhìn Lâm Tam Sinh, nói: "Lâm đại soái, lão thân năm đó ra sức gạt bỏ sự dị nghị của mọi người, nâng ngươi thượng vị, nay ngươi lại lấy oán trả ơn, hôm nay cắt ngang ta hiến tế làm phép, thật là tiểu nhân không biết xấu hổi"
Lâm Tam Sinh vốn định nghẹn không nói lời nào, đến lúc đó làm cái chết mà không nhận, nhưng nghe thấy Lê Sơn Lão Mẫu chỉ tên nói họ mắng mình, không đứng vững được trên đạo nghĩa, đám người Diệp Thiếu Dương cũng không dễ coi, dứt khoát đưa ra thân phân, hướng Lê Sơn Lão Mẫu khom người cúi đầu, nói: "Ân tình thánh mẫu, suốt đời khó quên, nhưng hành vi của thánh mẫu lúc ấy, là vì Không Giới, mà nay ta làm, lại há không phải?"
Lê Sơn Lão Mẫu quát: "Khua môi múa mép!"
"Thánh mẫu, vãn sinh vì Không Giới cúc cung tận tụy, nếu không phải ta, nay Không Giới xấp xỉ đã về hết tay thi vương, điểm ấy ngươi thừa nhận hay không?"
Lê Sơn Lão Mẫu không nói lời nào, chuyện này thật sự không có cách nào phản bác.
Lâm Tam Sinh nói tiếp: "Đã như thế, vãn sinh cũng chưa cô phụ thánh mẫu đề bạt, sau ta đảm nhiệm liên quân đại nguyên soái, nhưng trong quân trướng lại là chư vị các ngươi tọa trấn, cái gì cũng là các ngươi định đoạt, ta thật không dễ gì phát triển chút thế lực của mình, cũng là vì duy trì cục diện Không Giới, khu trừ Thi tộc, các ngươi cản tay khắp nơi, mà nay lại hiến tế triều bái Đông Nhạc Đế Quân, lúc đó chẳng phải vì xu nịnh đế quân, đem ta đuổi ra khỏi Không Giới?"
Diêu Quang Tiên Tử cười lạnh nói: "Dù là như thế, chẳng lẽ sai lầm? Chúng ta ở Không Giới nhiều năm, luôn luôn hòa bình chủ sự, dựa vào cái gì để ngươi đến chặn ngang một cước, nếu thế lực ngươi phát triển lớn, còn có chuyện tốt gì cho chúng ta?"
Lâm Tam Sinh cười nói: "Bởi vậy nói, mọi người đều là vì mình, cũng không có cao thấp gì trên đạo nghĩa. Các vị yên tâm, hôm nay chúng ta chỉ phá hư nghỉ thức, không đả thương người, ngày sau, vì Không Giới hòa bình, mọi người vẫn phải đoàn kết..."
Nói xong nháy mắt cho Diệp Thiếu Dương, ý Tứ Bảo hắn động thủ. Thực lực của bản thân hắn không đủ, ở trước mặt ba vị Xiển giáo Kim tiên "Đắc tội!"
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng hương án trong ngôi miếu lao đi, mục tiêu là Khánh Vân Kim Đăng, chỉ cần đánh đổ thứ này, nghỉ thức coi như xong.
Ba người bọn Lê Sơn Lão Mẫu cùng tiến lên ngăn trở, Tiểu Cửu vượt ở phía trước lao đi, bị Lê Sơn Lão Mẫu chặn lại, bắt đầu đấu pháp.
Ở bên Tiểu Thanh cũng lao đi, khiêu chiến Diêu Quang Tiên Tử.
Tiểu Thanh tuy là thực lực tương đối cao trong Liên Minh Bắt Quỷ, nhưng Diêu Quang Tiên Tử tốt xấu là đệ tử đích truyền của Đông Nhạc Đại Đế, Xiển giáo Kim tiên, ở Không Giới cũng là tông chủ một phương, cũng không phải ăn chay, sau vài hiệp, Tiểu Thanh rõ ràng chống đỡ hết nổi, Tiểu Bạch cũng lao tới, hai đánh một, nhất thời chiến cuộc cân bằng.
Người còn lại đều bị Tiêu Dao Phi và Từ Tâm Sư Thái mấy đại lão này chặn lại, Từ Tâm Sư Thái vừa đánh nhau, miệng còn vừa cằn nhằn mắng Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương thật muốn tát một phát đập chết bà ta, nhưng thân thể đã lao về phía Thu Minh Tử.
Tay Thu Minh Tử cầm một cây bút phán quan, một tay bắt quyết, râu và lông mày đều bay lên.