Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2922 - Chương 2927: Quỷ Binh Vây Thành (2)

Chương 2927: Quỷ Binh Vây Thành (2) Chương 2927: Quỷ Binh Vây Thành (2)Chương 2927: Quỷ Binh Vây Thành (2)

Tiêu Dật Vân nhìn quét mọi người, nói: "Chuyện này ta cũng không giấu các ngươi, các ngươi đều biết, hoàng tuyền đại đạo ở ngoài thành, mọi sinh hồn đến từ nhân gian đều đi từ bên đó, quá cầu Nại Hà sau đó vào thành... Bây giờ hai bên cầu Nại Hà tất cả đều là bọn giặc Thái Âm sơn, đem hai bờ sông Vong Xuyên đều chiếm lĩnh, hoàng tuyển đại đạo bị Chung thiên sư dẫn người liều chết bảo vệ, bây giờ sinh hồn đều chồng chất ở bên đó, không có cách nào qua sông... Các vị tự nghĩ xem, đây là hậu quả gì."

Giống như có một tiếng sét bổ ở đỉnh đầu mọi người, tất cả đều ngây ra như phỗng, ngây ngốc nhìn Tiêu Dật Vân.

Diệp Thiếu Dương cũng bị dọa toát ra mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: "Ý tứ là nói, các sinh hồn này đều không cách nào đầu thai?"

"Chính là như thế. May mắn chính là, sinh hồn tới âm ty, phải trải qua tam tỉ thẩm tra, bình thường nhanh nhất cũng là ba ngày sau mới xử lý luân hồi, cho nên chúng ta nhiều nhất có thể trụ vững ba ngày, ba ngày sau... Nếu còn chưa thể giải quyết, thiên hạ thật sự sẽ đại loạn."

Đâu chỉ thiên hạ đại loạn... Diệp Thiếu Dương hít thật sâu, đại khái tính toán một phen, nhân gian mỗi ngày người chết đâu chỉ ngàn vạn, người mỗi ngày sinh ra cũng xấp xỉ, nếu trong vòng một ngày, Hoa Hạ chưa một ai sinh ra... Cái này, khó có thể tưởng tượng nhân gian sẽ loạn thành bộ dáng nào.

"Không có cách nào giải quyết sao?" Mộ Hàn hỏi.

"Bọn giặc Thái Âm sơn cũng biết tác dụng của cắt đứt luân hồi, bởi vậy rất nhiều tên giặc tụ tập ở trên cầu Nại Hà, ngay cả Mạnh bà cũng trốn vào trong thành rồi. Binh lực âm ty không đủ, đi tương đương tự sát."

Mộ Hàn nhìn quanh, hướng đoàn người cao giọng nói: "Âm ty và nhân gian là một thể, hôm nay âm ty gặp nạn, nhân gian không thể không cứu, ta lấy thân phận minh chủ khẩn cầu mọi người theo ta cùng đi giết địch, cách xa hoàng tuyền đại đạo, các ngươi có dám đi không?"

Đoàn người sửng sốt một phen, trừ mấy người bọn Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn, người còn lại ùn ùn gật đầu.

Tiêu Dật Vân nhíu mày đánh giá hắn,"Minh chủ cái gì, ngươi là ai?"

Mộ Hàn chắp tay nói: "Ta là tân nhậm chưởng giáo Long Hổ sơn, đứa con ông trời lựa chọn, gần đây ở Long Hổ sơn hội minh cùng các vị pháp sư, ta là minh chủ, đang muốn dâng biểu âm ty, ngươi là Thiên tử điện áp tỉ Tiêu lana quân nhỉ: nhục sinh Vô Lưng Thiên Tân. bần đao có lễ " Nói xond hướng Tiêu Dật Vân bật hơi hành lễ.

Tiêu Dật Vân ngơ ngác nhìn hắn, sau đó lại nhìn Diệp Thiếu Dương, nói với Mộ Hàn: "Ngươi là... Đứa con ông trời lựa chọn?"

"Không sai, ta khi còn bé đã biết thân phận của mình, chỉ là gia thúc phụ (chú) vì bảo hộ ta, luôn giấu ta ở trong núi ẩn tu, có Trương thiên sư truyền lại Phong Thần Thạch làm chứng cứ, nghĩ hẳn đại đế cũng biết."

Tiêu Dật Vân vẫn ngây người, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương,"Vậy ngươi..."

Diệp Thiếu Dương không kiên nhẫn quay mặt đi, lười nói.

Mộ Hàn mỉm cười, tiếp tục nói với Tiêu Dật Vân: "Vừa lúc gặp được Tiêu lang quân, còn xin thay ta dâng biểu, vãn sinh cảm kích vô cùng."

Tiêu Dật Vân nhìn thấy thái độ của Diệp Thiếu Dương, liền đã hiểu vài phần, ôn hoà nói: "Bây giờ quỷ binh vây thành, ai có công phu để ý tới cái này của ngươi."

Mộ Hàn nói: "Tiêu lang quân lời ấy sai rồi, thiên kiếp buông xuống, nhân gian không thể tránh được, ta là đứa con ông trời lựa chọn, trời giáng trọng trách, việc nhân đức không nhường ai, nhân gian nếu loạn, Quỷ Vực cũng không thể sống yên ổn, cục diện cỡ này, chẳng lẽ Tiêu lang quân không thấy rỡ?"

Lời này cũng quá mức không khách khí, Tiêu Dật Vân đầu tiên là sửng sốt một phen, sau đó nói với Diệp Thiếu Dương: "Hắn so với ngươi tự tin hơn nhiều đấy."

Chanh Tử khó chịu trả nói: "Ngươi nói lung tung gì, giới pháp thuật nhân gian là lão đại ta định đoạt, ngươi ở đây to mồm mà không biết ngượng, ngươi được mấy tuổi ranh!"

Mộ Hàn mỉm cười, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt,"Ta không muốn nói chuyện với ngươi, tốt nhất câm miệng."

Mộ Hàn nói: "Ta thật sự rất hâm mộ ngươi, có sư huynh lợi hại như vậy, mỗi khi gặp nguy nan, hắn đều sẽ lộ mặt, giúp ngươi xử lý cục diện... Ta thấy cái gọi là đứa con ông trời lựa chọn, cho dù không phải ta, cũng không phải ngươi, nên cho sư huynh ngươi mới đúng."

Qua Qua và Chanh Tử muốn xù lông ngay lập tức, bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại, cũng hướng Mộ Hàn cười cười, nói: "Ý tứ của ngươi, nếu không phải Đạo Phong, ta bây giờ đã chết ở trong động Tử Vi?"

Mộ Hàn lắc đầu."Ta sẽ không giết ngươi. Mao Sơn cùng Long Hổ sơn, chiinđ auv là người môêt nhà" Tứ Bảo cười một tiếng,"Ta từng thấy kẻ tự phụ, chưa từng thấy ai tự phụ như ngươi. Sơn dương, cậu xử lý hắn hay không, cậu không xử hắn thì tôi xử." Lập tức muốn xắn tay áo.

"Tứ Bảo!" Tiêu Dao Phi quát một tiếng. Tứ Bảo thè lưỡi, không nói nữa, tốt xấu là sư thúc của hắn, trước mặt nhiều người như vậy, không tiện không nể mặt gã.

Diệp Thiếu Dương không tức giận chút nào, trong ánh mắt nhìn Mộ Hàn mang theo một loại khinh miệt,"Vốn, ta còn có chút hứng thú đối với ngươi, bây giờ một chút hứng thú cũng không có nữa."

Mộ Hàn hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không hiểu có ý tứ gì, nghi hoặc nhìn hắn.

Thật ra nguyên nhân chỉ một câu: loại người này, căn bản không xứng làm đối thủ của mình. Chỉ là Diệp Thiếu Dương không có ý giải thích, đem Mộ Hàn vứt ở một bên, tiếp tục thảo luận chính sự với Tiêu Dật Vân, hỏi hắn âm ty đối với cục diện trước mắt có kế hoạch gì để phá giải.

Tiêu Dật Vân lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, các đại lão còn đang họp, nhắm chừng vì chuyện này mở hội nghị khẩn cấp, so với vây thành mà nói, chuyện này càng thêm gấp gáp cần giải quyết, bằng không những người phụ nữ chờ sinh đẻ ở nhân gian đều ở trong phòng sinh gào khan mà không sinh ra được.

Đúng lúc này, một bóng người xuyên qua thành Uổng Tử, trực tiếp bay lên phong hoả đài, chạy thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.

Là Từ Văn Trường.

Diệp Thiếu Dương lui hai bước, cười nói: "Từ công, ngươi không phải lại muốn tới bắt ta chứ."

"Tình huống nguy cấp, có việc tìm ngươi, mau theo ta." Từ công nghiêm túc, trực tiếp đi lên, túm cổ tay hắn, dùng sức kéo về.

"Này này này, ngươi lần này muốn chơi cứng?"

"Không có thời gian giỡn với ngươi, mọi người đều đang đợi ngươi! Tiểu thiên sư của ta, ngươi mau đi theo ta đi!"

Diệp Thiếu Dương thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc, cũng thu lại cảm xúc, theo hắn cùng xuống phong hoả đài, đám người còn lại đứng ở trên phong hoả đài, ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ, rất nhiều người vừa làm ra tư thái hành lễ, còn chưa kịp mở miệng, kết quả Từ Văn Trường không nhìn bất cứ ai cả, kéo Diệp Thiếu Dương đi luôn.

Mộ Hàn phi thân xuống đài, đuổi theo, hô: "Từ công dừng bước."

Tìừ Văn Trường auav đầu nhìn hắn Mô Hàn vừa muốn mở miênn. Từ Văn Trường gật đầu nói: "Trương thiên sư, ta biết ngươi là ai, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng trong người, không thể chào hỏi, mong Trương thiên sư thông cảm."

Nói xong cũng không để ý phản ứng của Mộ Hàn, kéo Diệp Thiếu Dương đi. Mộ Hàn nhìn bóng lưng bọn họ, sắc mặt có chút khó coi.

Đám người Tứ Bảo và Chanh Tử đuổi theo Diệp Thiếu Dương, đi theo phía sau bọn họ.

Đoàn người tiến vào thành Uổng Tử, Từ Văn Trường không dẫn bọn họ đi Luân Hồi ti, ngược lại đẩy cửa đi vào một tòa nhà. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, ngây người, ở cửa tòa nhà có một hàng bốn gã kim giáp quỷ võ sĩ đứng, cho dù là ti nha cũng không có đãi ngộ này, vì thế hỏi Từ Văn Trường đây là nơi đâu.
Bình Luận (0)
Comment