Chương 2935: Triển Khai Hành Động (3)
Chương 2935: Triển Khai Hành Động (3)Chương 2935: Triển Khai Hành Động (3)
Tứ Bảo reo lên: "Lỏa Ngư? Con kia trong Sơn Hải Kinh?"
Từ Văn Trường gật đầu, nói: "Không sai, Sơn Hải Kinh có nói: Lỏa Ngư, thân cá mà cánh chim, âm như uyên ương, gặp thì có lũ lớn. Đó là nó."
Diệp Thiếu Dương nhất thời hai mắt đăm đăm, Tứ Bảo cười vỗ một cái ở trên vai hắn,"Trúng mánh rồi nha."
Thượng cổ dị thú, chỉ bốn chữ này, đã đủ để nói lên thực lực.
"Sao tôi chưa từng nghe nói tứ đại giáo chủ gì cả?" Ngô Gia Vĩ hỏi.
"Có, chỉ là Thái Âm sơn luôn thần bí, bọn họ xây dựng chế độ tầng cấp, chúng ta không hiểu biết, về tứ đại giáo chủ, chúng ta hiểu biết cũng không nhiều." Từ Văn Trường ý vị sâu xa nói,"Điểm yếu lớn nhất của âm ty, thật ra chính là cái này."
"Có ý tứ gì?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Thân phận Vô Cực Quỷ Vương, các ngươi cũng đều đã biết, hắn từng là đệ tử môn hạ đại đế, ở âm ty hơn trăm năm, đối với mọi thứ của âm ty đều rõ như lòng bàn tay, nhưng chúng ta đối với Thái Âm sơn lại là hoàn toàn không biết gì cả, không biết Thái Âm sơn ở đâu, không biết bọn hắn có bao nhiêu người, lại có bao nhiêu cường giả, nếu không, sao có thể để cho bọn hắn từng bước một phát triển lớn mạnh đến mức có thể đối kháng với âm ty."
Lâm Tam Sinh gật đầu nói: "Điều này không sai, tục ngữ nói biết người biết ta, bây giờ người ta đối với chúng ta là tự mình biết người biết ta, thế này tương đối nguy hiểm."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, hỏi Từ Văn Trường: "Ta vẫn luôn có cái nghỉ vấn, Vô Cực Quỷ Vương từng là môn nhân đại đế, đại đế nhìn người là rất chuẩn nhỉ, vì sao chưa nhìn ra hắn có vấn đề, hoàn toàn không đề phòng hắn? Còn có, ở sau khi Quỷ Vương đi ra ngoài tự lập môn hộ, đại đế chẳng lẽ không có thủ đoạn để áp chế hắn sao, vì sao mặc cho người ta phát triển lên?"
Từ Văn Trường thở dài, cười khổ nói: "Lúc hắn ở môn hạ đại đế, là đệ tử tốt nhất, tư chất cực cao, ngộ tính cũng rất mạnh, chính là hắn ngộ tính mạnh, cho nên nghĩ nhiều. Hắn thích luận đạo với đại đế, tuy thường thường có ý kiến khác nhau, nhưng đại đế chỉ coi là biện luận, cũng không chèn ép, hắn cùng đại đế lý niệm khác nhau, lại càng đi càng xa, cuối cùng rời khỏi âm ty, lưu lạc ở Quỷ Vực.
Đến lúc này, đại đế đối với hắn vẫn có lòng bao dung, nào biết, Quỷ ngươi cũng biết, Thái Âm sơn cách âm ty quá xa, ở giữa ngăn cách rất nhiều thế lực cát cứ, âm ty lúc ấy không có khả năng cũng không tính đi chinh phạt hắn, chờ sau khi có thành tựu rồi, tất cả đều đã muộn."
Đoàn người nghe xong đoạn chuyện cũ năm xưa này, cũng cảm khái không thôi.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Còn có vấn đề. Quỷ Vương... Mạnh như thế nào?"
Từ Văn Trường ánh mắt thâm thúy nhìn xa xa, nói: "Trong đạo môn thất tuyệt, hắn lý giải đối với đạo sâu nhất, thiên phú mạnh mẽ, từ xưa đến nay chưa hề có."
"So với Đạo Phong còn mạnh hơn?"
"Cái này... Thiên phú của Đạo Phong ở chỗ cá nhân tu hành, thiên phú ở phương diện này, không ai có thể so sánh với hắn, nhưng Quỷ Vương khác, Quỷ Vương theo đuổi, là ý nghĩa thâm ảo cuối cùng của hồng hoang vũ trụ, đại khái chính là triết học nhân gian của các ngươi đi, nhưng hắn ở trên tu hành lại có thiên phú cực cao, bởi vậy hắn không riêng gì là nhà triết học, còn là trường phái hành động, hắn loại người này, hoặc là đế vương, hoặc chính là phản tặc lớn nhất trong thiên hạ..."
Lâm Tam Sinh nói: "Ta cảm thấy, ta có thể lý giải hắn, được làm vua thua làm giặc, nếu thực để hắn thống nhất Quỷ Vực, tam giới cũng nhất định còn có trật tự, chẳng qua là một bộ trật tự khác."
Từ Văn Trường nói: "Lời này ngươi có thể nói, ta không thể nói. Âm ty trăm ngàn năm qua không ngừng điều chỉnh, mới có chế độ hôm nay, nó không nhất định là tốt nhất, nhưng nhất định là thích hợp sinh linh tam giới nhất! Cái khác không nói, nếu để cho Quỷ Vương lật đổ âm ty, lập lại quy tắc, sinh linh tam giới phải trả giá nặng nề thê thảm cỡ nào?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: "Lời này ngươi nên nói với Quỷ Vương."
Từ Văn Trường hừ lạnh một tiếng: "Quỷ Vương nếu nghe khuyên, nào sẽ có hôm nay!"
Đoàn người cũng không nói gì nữa.
"Trong cái túi này của ngươi đựng gì?" Diệp Thiếu Dương nhìn hắn hôm nay bối một cái rất lớn hầu bao, hỏi.
"Đợi lát nữa sẽ phát huy công dụng."
Đang trò chuyện, trong tay áo Từ Văn Trường đột nhiên bốc cháy, hắn dùng sức run lên, một tấm linh phù thiêu đốt bay ra, lập tức nghiêm mặt nói: "Nhạc gia quân đã qua cầu, chúng ta cũng xuất phát đi!" Lập tức mở ra khe hở hư không, chui vào. Đoàn người theo sát sau đó.
Giống với ngày hôm qua, vẫn là từ trong niết thiền trượng bay ra, đáp ở phía nam trong thành Uổng Tử.
Thủ vệ trong thành đông hơn ngày hôm qua nhiều, gắt gao canh giữ ở bốn phía của phong hoả đài.
Đoàn người tới trên phong hoả đài trước, nhìn ra bên ngoài, quỷ binh vây thành so với ngày hôm qua đã nhiều hơn không ít, ở ngoài thành xoay vòng vòng.
"Bọn hắn cũng không tiến công, chỉ vây như vậy là có ý tứ gì?" Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi.
"Cái này gọi là vây điểm đánh viện binh, bọn hắn biết không cường công được nổi âm ty, chỉ là không ngừng tạo áp lực, để cho các quân đội trú đóng bên ngoài đưa quân về cứu, nếu tới cứu, liền bị trong ngoài giáp công. Nếu không đến, vậy binh lực càng ngày càng nhiều, sớm muộn gì có thể cường công hạ được thành Phong Đô." Từ Văn Trường giải thích.
Lâm Tam Sinh bình luận: "Nhìn từ một chiêu an bài này của Quỷ Vương, hắn là có mưu lược, đang đánh một ván cờ lớn."
Thời gian mấu chốt, đoàn người không dám chậm trễ, ở dưới sự dẫn dắt của Từ Văn Trường bay lên nam thành lâu, sau đó dựa theo chiến thuật trước đó thiết kế, Tiểu Cửu hiện ra chân thân, cõng Diệp Thiếu Dương, dẫn đầu xông ra ngoài, đoàn người theo sát sau đó.
Từ kết giới đi ra, lập tức có một mảng quỷ binh đông nghìn nghịt lao tới tấn công, một đám đen sì sì. Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kẻ địch như vậy, thầm mắng một tiếng ôi đệch, móc một nắm linh phù chuẩn sẵn tốt, tung lên trên không.
Trong miệng Tiểu Cửu phun ra yêu phong, quỷ binh đứng mũi chịu sào bị yêu phong thổi tan không ít, kẻ phía sau cũng bị thổi bay. Tiểu Cửu sau khi rơi xuống đất, lại nhảy lên, lúc này quỷ binh lại chen chúc mà đến, nói là quỷ binh, thật ra không riêng gì quỷ, cũng có không ít yêu tỉnh với tà linh, rợp trời rợp đất như châu chấu, không có một chỗ góc chết, chỉ có thể xông vào.
Lấy thực lực Tiểu Cửu, đối phó các tà vật bình thường không có vấn để gì, nhưng trong đó cũng có một số kẻ thực lực không tệ, thì phải tốn công chút, cũng may Diệp Thiếu Dương bọn họ bên này cũng nhiều người, lại phân phối vị trí trước, có tiên phong có phòng ngự có cánh, mọi người chỉ cần thẳng tiến không lùi, không cần đi để ý cái gì, đại khái dùng một khắc đồng hồ, cuối cùng chạy ra khỏi vòng vây, quay đầu nhìn lại, tinh phách bay tứ tung. "Tôi đã giết bao nhiêu?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Không biết, có... Mấy trăm?" Tứ Bảo tiếp một câu.
Sau khi phá vây, đoàn người đi thằng hướng nam, đi theo Ấm Thủy hà, lại chưa gặp phải sự chống cự nào.
Đi một lần này khoảng một hai giờ, thẳng đến lúc núi cũng không thấy nữa, phóng mắt bốn phía là một mảng đồng bằng thật lớn, lòng sông cũng càng lúc càng hẹp, sau đó phân nhánh, tựa như mạch máu, trải rộng toàn bộ đồng bằng.
Đoàn người không thể không từ trên những dòng suối đó đi ngang qua, có đôi khi sẽ kinh động một ít tà vật dưới nước, đều bị bọn họ đánh gục.
Diệp Thiếu Dương vài lần hỏi còn xa lắm không, Từ Văn Trường luôn trả lời sắp rồi sắp rồi, lại đi về phía trước không biết xa bao nhiêu, phía trước hoàn toàn không còn đường, chỉ có một mảng đại dương mênh mông, nhưng không có sóng gió, mặt nước bình tĩnh như một tấm gương.