Chương 2958: Chí Bảo (1)
Chương 2958: Chí Bảo (1)Chương 2958: Chí Bảo (1)
Tính cách hắn có hơi trầm, tương đối ngay thẳng, bình thường không nhiều lời, chỉ cần mở miệng, thì nhất định là nhận định phải đi làm.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai hắn, thể hiện sự an ủi.
Mọi người cùng nhau lằẳng lặng nhìn hai bài vị này, sau một lúc lâu, Diệp Thiếu Dương nói: "Mấy người biết tôi bây giờ sợ cái gì nhất không?"
Không chờ họ mở miệng, hắn nói tiếp: "Tôi sợ nhất là... Nơi này sẽ càng ngày càng nhiều bài vị."
Mọi người nghe ra ý tứ của hắn, nhất thời tim đập nhanh, đều trầm mặc không nói.
Diệp Thiếu Dương thở dài, lẩm bẩm: "Từ lúc tối hôm qua trở về, tôi vẫn luôn nghĩ, chúng ta vì sao phải giúp âm ty đánh một trận này, chúng ta đã hy sinh Thu Oánh, nhưng đã nhận được cái gì?"
Đoàn người đều không mở miệng.
Lão Quách nói: "Sau một trận chiến này, ý nghĩa của Liên Minh Bắt Quỷ đã khác, trước kia chúng ta thuần túy là vì mình mà chiến, mà nay, chúng ta đã làm anh hùng của âm ty, không khỏi cũng cột vào trên một con thuyền với bọn họ." Sau đó liếc Diệp Thiếu Dương một cái nói: "Ta có cái ý tưởng lớn mật, chúng ta... Có thể là bị âm ty lợi dụng rồi."
Diệp Thiếu Dương gật đầu,"Quân sư trước đó từng thảo luận với đệ, âm ty tìm chúng ta đánh một trận này, thứ nhất cũng là bọn họ thật sự không rút ra được nhân thủ. Vốn nói Nhạc gia quân sẽ đến tiếp ứng, kết quả cũng chưa tới, nhưng quan trọng nhất là đem chúng ta kéo vào chiến tranh, chúng ta kết thù với Thái Âm sơn, đồng thời cũng tương đương tuyên bố quan hệ với âm ty..."
Ngô Gia Vĩ tiếp nhận câu chuyện nói: "Cái này cũng không có gì, tôi tuy không phục âm ty, nhưng gặp loại chuyện này, nhất định cũng muốn đứng ở bên này của âm ty, nếu không nhỡ đâu Thái Âm sơn thống nhất Quỷ Vực, chúng ta chẳng lẽ phải hướng bọn hắn thần phục?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Là đạo lý này."
Trời giáng trọng trách cho người tài.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới câu này.
Giữa trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm, ăn xong lão Quách trở về, tạo ra một cái tủ rất tốt dùng để đặt bài vị với đồ cùng, lúc chạng vạng chuyển tới, sau đó gọi đoàn người Diệp Thiếu Dương đi tới nhà ăn cơm. Lão Quách lườm hắn nói: "Cậu có phải là ngày nào rồi cũng không biết hay không, nay ông Công ông Táo đó, chúng tôi chỗ này truyền thống là ăn mì, mấy người các cậu độc thân chẳng lẽ muốn tụ tập một chỗ đón tết à, đi cũng đi nhà tôi đi."
Cúng ông Táo chính là tết, có một số nơi truyền thống là ăn sủi cảo, có một số nơi cần ăn mì.
Tứ Bảo nói: "Đệ phản đối, đệ không phải đàn ông độc thân. Nhưng thấy họ đáng thương, thôi đành đi cùng mọi người."
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu cứ chém đi, cậu thật ra muốn đi nhà người ta đón Tết, nhưng người ta ai quen cậu chứ, càng không cần nói cậu vẫn là hòa thượng."
Tứ Bảo mất hứng xoa xoa cái đầu trọc,"Nhìn thấu nói không thấu, vẫn có thể làm bạn."
Đến nhà lão Quách, Quách đại tẩu đã đang bận bịu làm bếp, nhìn thấy bọn họ vào nhà, cũng không quá khách khí, gọi Tiểu Ngư rót trà cho bọn họ.
Tiểu Ngư từ trong phòng đi ra, hào phóng tiếp đón.
Nửa năm không gặp, Tiểu Ngư cao thêm không ít, trổ mã càng thêm xinh đẹp.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cô bé, đột nhiên tim đập nhanh, bộ dạng cô bé... Càng giống Ngư Huyền Cơ hơn rồi.
Không biết Ngư Huyền Cơ ở Tu La giới thế nào?
Tiểu Ngư và bọn họ tuy rất lâu không liên hệ, nhưng trước đó bởi vì sửa mệnh, cả ngày ở chung một chỗ với bọn họ, quen nhau không thể quen hơn nữa, ở chung cũng không có chướng ngại, chỉ có Tứ Bảo, ra sức hỏi cô bé có bạn trai hay không vân vân, đã trúng không ít cái lườm của Tiểu Ngư.
Nói là năm cũ ăn mì, nhưng cũng không thể chỉ ăn mì, Quách đại tẩu làm không ít đồ ăn, bưng lên từng món một, sau đó người cả nhà cùng nhau uống rượu, Quách đại tẩu vẫn luôn oán giận lão Quách hàng ngày không ở nhà, mặc kệ chuyện trong nhà, lão Quách cũng không dám nói lời nào, chỉ ra sức uống rượu với bọn họ.
Bữa cơm này, mọi người đều ăn rất tận hứng, Diệp Thiếu Dương nhìn một nhà ba người bọn họ vui vẻ, trong lòng âm thầm làm cái quyết định, về sau phàm là hành động liều mạng, tuyệt không gọi lão Quách.
Cơm nước xong, Quách đại tẩu cắt hoa quả ăn cùng bọn họ, đồng thời tán gẫu việc nhà với bọn họ. Ăn xong hoa quả, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng liền cáo từ ( Qua Qua không tiện hiện thân ở trước mặt Quách bọn họ đi xuống gọi xe, bốn người đều uống không ít rượu, chậm rãi đi về phía cửa tiểu khu, cũng coi như tản bộ giã rượu.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một người, hỏi Ngô Gia Vĩ: "Sao đã lâu cũng chưa có tin tức Ngô Hiểu Tầm chị họ cậu, cô ấy gần đây bận gì thế."
"Chị ấy... Một đoạn thời gian trước đã lập gia đình."
"Lập gia đình?" Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng,"Sao tôi không biết chứ!"
"Khi đó chúng ta đều bị vây ở trong ảo cảnh của Tinh Nguyệt Nộ, chị ấy không liên hệ được, về sau tôi đi ra mới biết."
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu,"Thế mà lập gia đình rồi, cũng không nói một tiếng, để hôm nào nhất định phải đòi cô ấy mời rượu! Đúng rồi chú rể là người nào?"
Ngô Gia Vĩ có chút xấu hổ nói: "Là người viết tiểu thuyết trên mạng."
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo cùng nhau hô lên: "Gì?"
Tiểu thuyết mạng Diệp Thiếu Dương từng đọc, có đôi khi trên wechat cũng có thể nhìn thấy đề cử tin tức tương quan, nói là một ngày cần viết mấy ngàn chữ, ngày nghỉ không chương không có bảo hiểm, ngay cả hai ngày nghỉ cuối tuần cũng không có, trên tin tức nói còn có một số người lao lực mà chết, cảm giác so với pháp sư bọn họ còn vất vả hơn chút, làm bọn họ giật mình là, nghề nghiệp này và giới pháp thuật không liên quan nhau.
"Chính là... Một văn nhân đi. Cho nên hắn không tính mời mọi người uống rượu, chị ấy kết hôn rồi, liền dần xa rời giới pháp thuật, gần đây hình như mở tiệm gắp thú gì đó."
Dần xa rời giới pháp thuật...
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm khái, nhớ ngày đó, Ngô Hiểu Tầm ra sức quấn lấy mình, muốn dẫn cô ấy cùng nhau hành động, muốn gia nhập Liên Minh Bắt Quỷ, trong nháy mắt lại gả cho một tác giả truyện mạng, dần rời xa giới pháp thuật.
Cô cũng không phải người đầu tiên. Nhiều năm qua như vậy, bọn họ cũng từng thấy không ít chuyện pháp sư ẩn lui, cứ nói lão Quách, nếu không phải bị hắn tìm được sau khi xuống núi, cứng rắn kéo vào Liên Minh Bắt Quỷ, cũng đã ẩn lui rồi.
Chỉ là chuyện xảy ra ở trên thân người bên mình, không khỏi có chút cảm khái.
"Mặc kệ như thế nào cũng là lựa chọn của bản thân, nên chúc phúc." Diên Thiếu Dưỡng cười nhìn nhìn Ngô Gia Vĩ "Nói cho cô ấv lựa chon của cô ấy là tốt, sống qua ngày thật tốt đi."
Tứ Bảo đưa tay khoác bả vai hai người, cười nói: "Chỉ có chúng ta những lão nhân gia này, còn kiên trì ở tuyến đầu."
Lão Quách đi ở phía trước quay đầu lườm,"Còn có ta kẻ này bị bắt phải thường xuyên chùi đít cho các đệ."
Ba người nhìn nhau cười to.
Diệp Thiếu Dương nương rượu, lớn tiếng hát lên một bài: "Đến quên đi đúng sai, đến hoài niệm quá khứ, ngày tháng từng cùng chung hoạn nạn luôn có thú vui..." (bài Năm tháng tình bạn)
Hắn kẻ luôn theo không kịp thời đại này, không biết hát quá nhiều bài, lúc mười mấy tuổi ở quán net xem_ Người trong giang hồ } , cảm thấy bài hát chủ đề này rất ngầu, liền học.
Không ngờ Tứ Bảo cũng biết hát, ôm cổ hai người bọn họ tiếp tục hát lên. Ngô Gia Vĩ không nhớ lời bài hát lắm, có chút ngượng ngùng hát theo bọn họ, Diệp Thiếu Dương đem lão Quách cũng chộp tới, bốn người ôm cổ như vậy, ở trong tiểu khu không biết xấu hổ hát vang lên, dẫn tới một mảng tiếng mắng, ngay cả bảo vệ cũng bị kinh động, xám xịt đào tẩu.