Chương 3001: Bất Tử Điểu (1)
Chương 3001: Bất Tử Điểu (1)Chương 3001: Bất Tử Điểu (1)
Tỉnh Nguyệt Nô hét lớn một tiếng, hai tay vỗ ở trên một cái đầu của Kim Thân La Hán, Kim Thân La Hán không gì phá được, thế mà bị một chưởng dưới cơn thịnh nộ này của ả đập nát.
Tứ Bảo bay ngược ra ngoài, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Cũng may trong lòng Tỉnh Nguyệt Nô nghĩ tới Thanh Trường Phong, chưa đuổi giết hắn, bổ nhào vào trên thi thể của Thanh Trường Phong, vẻ mặt bi thương. Đột nhiên, ả phát hiện cái gì, ngẩng đầu, ánh mắt âm lạnh tập trung Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Hồn phách của hắn đâu!"
Không có hồn phách hoặc là tỉnh phách từ thân thể của Thanh Trường Phong bay ra.
Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy, hướng ả cười lạnh một tiếng, lấy ra một tấm linh phù, hướng ả lắc lắc, nói: "Ở đây này, muốn không?"
Tinh Nguyệt Nô thịnh nộ, nói: "Ngươi là tất nhiên không chịu đem hắn giao trả lại cho ta!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi tin hay không, ngươi gọi ta một tiếng ca ca tốt, ta sẽ đem hồn phách trả lại ngươi."
Cái quỷ gì!
Tỉnh Nguyệt Nô giận dữ, lệ khí ngoài thân bùng nổ, giống như thiêu đốt một ngọn lửa vô hình.
"Đưa ra điều kiện đi!" Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghiêm túc hẳn lên.
Tinh Nguyệt Nô trầm ngâm một phen, trầm giọng nói: "Ngươi nói dối, sư huynh ta đã chết! Hồn phi phách tán! Ngươi đừng nghĩ gạt được ta!"
Đám người Diệp Thiếu Dương giật mình.
"Hắn chưa chết, hắn ở trong linh phù này!" Diệp Thiếu Dương hướng ả quơ quơ linh phù trong tay,"Ngươi nghe hiểu tiếng Trung Quốc không?"
"Sư huynh ta vì Hiên Viên sơn, đã chết trận, bây giờ, ta muốn báo thù thay hắn! Các ngươi, chết hết đi cho ta!"
Tinh Nguyệt Nô dang hai tay, thân thể chậm rãi bay lên.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn ả, giây lát đã hiểu, trong lòng cảm khái không thôi, Tinh Nguyệt Nô này thật đúng là độc ác mà. Ả không thừa nhận hồn phách sư huynh ả ở trên tay mình, không phải là không tin, mà là không muốn bị người ta bắt thóp: Mình muốn nói điều kiện, mặc kệ yêu cầu là gì, tóm lại là ả không muốn đi làm, nhưng nếu biết rõ mà không đi làm, lại làm người ta cảm thấy quá mức lãnh khốc vô tình, dù sao đó là sư huynh của ả, vì thế dứt khoát không thừa nhận... Như vậy cũng tránh cho mình lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.
Biện pháp là biện pháp hay, nhưng thật sự... Quá mất nhân tính.
Diệp Thiếu Dương nâng tay trái, ở trên tay phải liên tục điểm vài lần, phong tỏa huyệt vị, sau đó nhanh chóng bò đến bên người Tứ Bảo.
Lúc này, một luồng khí đen từ đỉnh đầu Tinh Nguyệt Nô tản ra, giống như một tấm màn thật lớn, hướng bốn phía trải xuống, tốc độ cực nhanh.
Lúc này Tứ Bảo ôm ngực đứng lên, Diệp Thiếu Dương đạp một cước, đem hắn đạp ra ngoài cửa.
Tấm màn vải hạ xuống, che kín toàn bộ sân, đem bọn họ bao phủ ở giữa. Chỉ có Tứ Bảo bị Diệp Thiếu Dương đạp ra ngoài.
Sau đó tấm màn vải thu lại, trong sân đã không còn bọn Diệp Thiếu Dương. Tỉnh Nguyệt Nô cũng không thấy nữa.
Tứ Bảo ngơ ngác nhìn sân bãi trống rỗng, sau một lúc lâu thì mắng to một tiếng: "Diệp Thiếu Dương tôi đệt bà già cậu!"
Hắn biết Diệp Thiếu Dương vì sao làm như vậy.
Một chiêu này của Tinh Nguyệt Nô bọn họ đều từng kiến thức, ả mở ra vô tận hư không, đem bọn họ kéo hết vào trong ảo cảnh ả chế tạo.
Đây là đại chiêu của Tỉnh Nguyệt Nô, sau khi đi vào dữ nhiều lành ít, bọn họ đều trốn không thoát, cũng chỉ có thể đi vào chiến một trận. Mình đã bị thương, Diệp Thiếu Dương là lo mình ở bên trong không chống đỡ được, cho nên đem mình đạp ra ngoài cửa.
"Tứ Bảo thiền sư, anh không sao chứ!"
Khúc Ba mang theo mấy đệ tử Long Hổ sơn đi lên, đỡ Tứ Bảo đến dưới chân tường ngoài điện, tìm chỗ ngồi xuống điều tức.
Tứ Bảo liếc một cái, mấy chiến trường khác, chiến đấu vẫn đang tiếp tục, vì thế gia tăng điều tức, tính đi giúp các bạn nhỏ khác.
Tiểu Mã và vợ chồng Tần Phong còn đang vây quanh đánh Thái Bình giáo chủ.
Hai bên có cả công thủ, nhưng cục diện vẫn duy trì như vậy.
Ba người bọn Tiểu Mã đánh hồi lâu, bất giác có chút buồn bực. Muốn nói lúc ban đầu, hai bên đều đang thử, cái này có thể lý giải, về sau ba người bọn họ thử tăng mạnh thế công, Thái Bình giáo chủ cũng càng thêm nhiên thực lực của hắn không chỉ như vậy, cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được.
Nhưng hắn từ đầu tới cuối chỉ là phòng thủ phản kích, không có bao nhiêu động tác thừa, cũng không thi triển ra tuyệt thế công pháp gì phù hợp thân phận của hắn.
Hai người bọn Tần Phong càng đánh trong lòng càng nghỉ hoặc, thử vài thứ, đều chưa đạt được bất cứ sự đáp lại nào, chỉ có Tiểu Mã nóng lòng muốn thử, luôn muốn tìm cơ hội dùng viên gạch đập lên đầu hắn, nhưng Thái Bình giáo chủ luôn có biện pháp phá giải.
"Tiểu mập mạp, ngươi đừng luôn có ý đồ nhằm vào đầu ta." Ở sau khi lại một lần nữa đánh lén thất bại, Thái Bình giáo chủ đột nhiên mở miệng, hạ giọng nói.
Tiểu Mã sửng sốt một phen, đứng lại.
"Tiếp tục công kích ta!"Thái Bình giáo chủ dặn dò,"Đừng có ngừng lại."
Tiểu Mã đành phải nghe theo, không hiểu ra sao.
Tần Phong hơi động tâm, hỏi: "Đại sư, ngươi có phải không muốn đánh với chúng ta hay không?"
"Không phải không muốn đánh với các ngươi, ta từ trước tới nay đều không thích đấu pháp..."Thái Bình giáo chủ ồm ồm nói,"Mục đích tu đạo của ta... Chính là tu đạo, vì sao nhất định phải đấu pháp với người ta?"
Ba người trợn mắt há hốc mồm.
"Nhưng ngươi là trưởng lão Hiên Viên sơn mà!"
"Trưởng lão lại như thế nào?"Thái Bình giáo chủ trầm mặc trong nháy mắt, thở dài nói,"Mục đích tu đạo có các kiểu khác nhau, ta ngay từ đầu đã không thích đấu pháp, nhưng lúc ta ở nhân gian, bị tình thế bức bách, lại không thể không cả ngày đấu pháp với người ta, chém giết, chờ ta đến Hiên Viên sơn, ta liền hoàn toàn phiền chán..."
Ba người nhìn nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Tần Phong nói: "Nhưng, trận này là trận chiến sinh tử, chẳng lẽ giáo chủ cũng muốn buông?"
"Nếu một trận chiến này không thể quyết định sinh tử của ta, vậy vì sao là trận chiến sinh tử?"
Tần Phong cân nhắc một phen, thử nói: "Giáo chủ đang nhả?"
Thái Bình giáo chủ chưa chính diện trả lời, nói: "Có đôi khi, người ta luôn làm một số việc mình không muốn làm. Mặc dù siêu thoát tam giới, cũng khó tránh được phải đi theo."
Nói đến đây, hắn phân biệt liếc ba người một cái, nói: "Các ngươi trước kia quen biết ta?"
Tiểu Mã nói: "Không biết."
"Vậy thì đúng rồi."Thái Bình giáo chủ mang tính tượng trưng vẽ một đạo bất định phù, đánh về phía hắn, trong miệng nói: "Ngươi không quen biết ta, ta cũng không quen biết các ngươi, vậy dựa vào cái gì là trận chiến sinh tử?"
Ba người hoàn toàn không còn gì để nói, đối với Hiên Viên sơn, bọn họ không hiểu biết, không biết vị Thái Bình giáo chủ này cả đời chỉ có hai sở thích lớn, ngộ đạo cùng truyền đạo. Hắn ở Hiên Viên sơn mấy ngàn năm qua, chuyện làm nhiều nhất chính là ngồi thiển, vừa tu luyện vừa minh tưởng, bởi vì hắn ngồi giỏi hơn bất cứ ai khác, cho nên pháp lực của hắn cực kỳ thâm hậu, minh tưởng cũng khiến hắn liên tục đột phá vài tầng cảnh giới.
Hắn thích truyền đạo, bởi vậy thu môn đồ rộng rãi, mỗi ngày lúc không minh tưởng, thì hướng các đệ tử truyền đạo, tham thảo xác minh lẫn nhau, bởi vậy cũng cũng rất thích nói chuyện, cũng thích nghe người khác nói.
Trăm ngàn năm qua, hắn chưa từng rời Hiên Viên sơn, nhưng hắn lại không ngừng từ nhân gian thu đồ đệ, trong vòng mỗi một trăm năm, ít nhất thu hai ba người, ở trong thời gian dài ở chung, các đệ tử này cũng đem mọi thứ tự mình biết nói cho hắn, bởi vậy hắn tuy chân không ra khỏi cửa, nhưng đối với sự việc nhân gian lại biết không ít.