Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3006 - Chương 3011: Kiêu Hùng Tận Thế (1)

Chương 3011: Kiêu Hùng Tận Thế (1) Chương 3011: Kiêu Hùng Tận Thế (1)Chương 3011: Kiêu Hùng Tận Thế (1)

"Diệp Thiếu Dương! Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương!"

Mọi người cùng nhau hô theo lên, kêu gọi từng tiếng một, truyền mãi tới trên trời, truyền tới nơi rất xa.

"Cái này..."

Diệp Thiếu Dương thật sự có chút xấu hổ, luôn cười ngại ngùng, đứng ở trên nóc nhà, bị ép tiếp nhận toàn bộ tà vật cúng bái.

Một màn này, bị rất nhiều tà vật ở đây chiếu thật sâu vào trong đầu, từ nay về sau trong quãng đời còn lại khi chém gió với tà vật khác đều sẽ đem chuyện này lấy ra nói một lần, từng tận mắt thấy Diệp Thiếu Dương, từng kề vai chiến đấu với hắn, đây là may mắn cỡ nào chứ.

"Diệp Thiếu Dương..."

Giữa sườn núi, trong một bụi cỏ không có người, Mộ Hàn xa xa nhìn Diệp Thiếu Dương đang tiếp nhận bái lạy, trong lòng cảm khái ngàn vạn, hắn muốn khóc, lại muốn cười.

Cái này nhưng mà Long Hổ sơn a, mình phía trước buông tha cho trách nhiệm, cô đơn rời khỏi, hôm nay Diệp Thiếu Dương lại ở trong này hưởng thụ chúng sinh kính ý...

Diệp Thiếu Dương, ta rốt cuộc không phải đối thủ của ngươi.

Cái đầu kiêu ngạo kia của Mộ Hàn chậm rãi cúi xuống.

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng 'Soạt soạt'cây cối tách ra, một bóng hình xinh đẹp đi tới, đứng ở phía sau hắn, lằng lặng nói: "Đi theo ta đi."

"Bj2"

Mộ Hàn có chút trì độn, hồi lâu sau hắn mới nhớ tới vị Diêu Quang tiền tử này tìm mình làm gì, hắn lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương đứng ở đỉnh núi, lẩm bẩm: "Ta đã thua triệt để rồi."

Sau đó cười khổ,"Hôm nay ta mới biết được, thì ra luôn luôn đều là ta tự mình đa tình, cái gì đứa con ông trời lựa chọn... Ta căn bản đấu không lại Diệp Thiếu Dương, căn bản không phải đối thủ của hắn!"

Diêu Quang tiên tử lằng lặng đợi một hồi, nói: "Ngươi còn có cơ hội, đi theo ta đi."

Mộ Hàn mất hồn mất vía đứng dậy, đi theo cô ta xuống núi. Hắn đã không ôm hy vọng gì đối với việc chiến thắng Diệp Thiếu Dương, hắn đi theo, chỉ là vì mình không có chỗ nào để đi. Ở trong nháy mắt hắn buông bỏ trách nhiệm, hắn đã không có khả năng về Long Hổ sơn nữa. Giới pháp thuật cũng không chứa chấp được hắn nữa.

Ở nháy mắt tiến vào khe hở hư không, hắn lại đầy cõi lòng lưu luyến quay đầu nhìn một lần cung điện kia dưới màn đêm, sau đó, không chút do dự bước vào khe hở hư không.

Từ nay về sau, nhân gian không có ai từng thấy Mộ Hàn nữa, đợi tới khi hắn trở về, đã là mấy chục năm sau.

Ngàn vạn tà vật vây tụ ở đỉnh núi, trong lúc nhất thời cũng không muốn giải tán.

Ở dưới sự nhắc nhở của đám người Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương dứt khoát tuyên bố, đồng ý mọi người gia nhập Liên Minh Bắt Quỷ, trở thành thành viên ngoài biên chế, hiện trường đề cử ra mấy chục tà vật đầu lĩnh, bảo mọi người phụ trách tình báo, xuống dưới nữa còn có tầng cấp nào, sẽ do chính bọn họ đi phân phối.

"Ta chỉ nói một điểm, thứ nhất, trong các ngươi khả năng cũng có tà tu, ta không có thời gian lần lượt đi kiểm tra, nhưng các ngươi mau cải tà quy chính, từ sau này không được đi con đường tà tu nữa, nếu không ta gặp được tuyệt không khách khí. Thứ hai, lần này Hiên Viên sơn bị chúng ta đánh lùi, tương lai còn có thể có kẻ địch khác, ví dụ Thái Âm sơn, nói không chừng khi nào muốn xâm chiếm nhân gian, các ngươi trở về tu luyện cho tốt, đến lúc đó, ta nhất định triệu hồi các ngươi, mọi người cùng nhau giết địch, chống lại kẻ xâm nhập!"

Đoạn lời của Diệp Thiếu Dương lại thắng được hoan hô nhiệt liệt, sau đó ở dưới yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, bọn họ lúc này mới dần dần giải tán, ở trên sơn đạo xâu chuỗi nhau, mặt khác lựa chọn nơi thích hợp, cùng họp, chọn ra ban lãnh đạo. Bởi vì mọi người bình thường cũng không ở một chỗ tu hành, nhỡ đâu có mệnh lệnh điều hành gì, đều có thể kịp thời thông báo.

Bọn họ đi rồi, Diệp Thiếu Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, đem mọi người tụ lại một chỗ, hỏi tình hình chiến đấu.

Một cuộc chiến đấu kịch liệt kia trong mạch nước ngầm, cuối cùng Linh Cảm Tiên không địch lại được nhiều người, bị bốn người bọn Mỹ Hoa liên thủ bắt, dùng phong ấn áp chế huyệt vị của hắn, sau đó dẫn theo con cá chép trắng này tới gặp Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương mở phong ấn, bảo hắn biến trở về thân người, cùng đối phó Thải Vân tiên tử và Bạch Trạch, khiến hắn hứa hẹn kiếp này không xâm nhập nhân gian nữa.

Linh Cảm Tiên biết đại thế đã mất, mạng nhỏ lại nắm ở trên tay người Tứ Bảo bị thương nặng, sau khi thổ nạp hai chu thiên đã có thể tự mình hành động, người còn lại cũng đều bị thương trình độ khác nhau, cũng may cũng không quá nghiêm trọng.

"May mà Thái Bình giáo chủ kia nương tay, bằng không mấy người bọn tôi căn bản không phải đối thủ của hắn." Tiểu Mã nói xong, vợ chồng Tần Phong cũng đều cùng nhau gật đầu theo.

Tiểu Mã nói từ đầu về sự tình, Thái Bình giáo chủ lúc ban đầu diễn trò với bọn họ, về sau truyền thụ hắn rất nhiều bí pháp tu luyện, lại giúp hắn sửa đúng không ít chỗ sai sót, có một loại rộng mở trước mắt sáng ngời.

Ở lúc Diệp Thiếu Dương trở lại nhân gian, Thái Bình giáo chủ biết lần hành động này thất bại, không cần diễn tiếp nữa, vì thế đã sớm di.

"Hắn trước khi đi, còn muốn tôi về sau sự tình xong xuôi, đi Hiên Viên sơn tìm hắn, hắn muốn thu tôi làm đệ tử!" Tiểu Mã nhướng mày, cực kỳ đắc ý nói.

Đám người Diệp Thiếu Dương không khỏi trêu chọc hắn vài câu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cao hứng vì hắn có thể có cơ duyên như vậy.

Lúc này, một người đi vào đạo quan, đoàn người chăm chú nhìn lại, là Tử Lôi Tử của Lao Sơn, hắn đến đứng trước mặt đoàn người.

Tử Lôi Tử gọi tên Ngô Gia Vĩ, Ngô Gia Vĩ lạnh lùng quay đầu, không để ý tới hắn.

"Gia Vĩ, ta biết con hận vi sư, ta... Cũng rất hận bản thân ta, chưa thể kiên định lập trường."

Ngô Gia Vĩ không quay đầu lại nói: "Gọi ngươi một tiếng sư thúc cuối cùng, ngươi không cần nói nữa, về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi nếu không muốn gặp ta, vậy đem ta trục xuất sư môn là được, dù sao ta cũng sẽ không trở về nữa."

Tử Lôi Tử cười cô đơn,"Ta tìm con, chính là muốn nói cho con, từ nay về sau, con chính là chưởng giáo Lao Sơn rồi."

Đoàn người đều sửng sốt.

Ngô Gia Vĩ càng cả kinh, xoay người nhìn Tử Lôi Tử.

Tử Lôi Tử nâng tay, đem ngọc ban chỉ tượng trưng thân phận chưởng môn đeo trên ngón tay cái lấy xuống, đặt ở trong tay Ngô Gia Vĩ, hùng hồn nói: "Vi sư thẹn với tông môn, đã không có mặt mũi về núi nữa, ngươi có thể đi theo bên cạnh Diệp thiên sư, tốt lắm, đây cũng là phúc của Lao Sơn ta, tương lai của Lao Sơn, tất cả do ngươi."

Ngô Gia Vĩ nói- "Ta không có thời aian về núi không làm đước chưởng môn."

"Ta sẽ an bài, sẽ có người giúp đỡ ngươi xử lý công việc, ngươi phụ trách giám sát là được."Tử Lôi Tử tiến lên vỗ vỗ bờ vai hắn, cảm khái nói,"Ngươi làm cho tốt, tuyệt đối đừng học sư thúc, một chiêu đi nhầm, thua hết cả ván."

Nói xong cô đơn xoay người rời đỉ.

"Sư thúc!" Ngô Gia Vĩ hướng bóng lưng hắn hô một tiếng, Tử Lôi Tử đứng lại.

"Ngươi là bị ép làm như vậy, ta nghĩ, các sư huynh đệ nhất định sẽ tha thứ ngươi." Ngô Gia Vĩ có chút động tình nói.

"Nhưng ta không có cách nào tha thứ bản thân, đạo tâm của ta hỏng rồi."Tử Lôi Tử nói xong, bước ra khỏi cửa chính đạo quan.

Ngô Gia Vĩ cúi đầu nhìn ngọc ban chỉ trong tay mình, trên mặt lộ ra biểu cảm buồn bã như mất mát.

Diệp Thiếu Dương đi qua, khoác vai hắn.

Khúc Ba mang theo một đám đệ tử Long Hổ sơn đi tới, đến đối diện bọn họ, mọi người cùng nhau quỳ xuống, đám người Diệp Thiếu Dương vội vàng tiến lên đem bọn họ đầu đỡ dậy. Khúc Ba rất kích động, lệ nóng lưng tròng, nắm hai tay Diệp Thiếu Dương, không muốn từ trên mặt đất bò dậy.
Bình Luận (0)
Comment