Chương 3017: Mục Đích Chung (1)
Chương 3017: Mục Đích Chung (1)Chương 3017: Mục Đích Chung (1)
Ở phía sau hòa thượng lông mày rậm không xa, một luồng huyết khí, giống như một dải băng thật dài đi qua ở không trung, theo sát sau hắn.
"Bây giờ cứu hắn còn kịp." Đạo Phong thản nhiên nói.
Diệp Thiếu Dương thở dài nói: "Chúng ta không thể thay đổi lịch sử. Minh Hà lão tổ gì đó, vẫn là để lại cho người tương lai đối phó hắn đi."
Hai người yên lặng nhìn hòa thượng lông mày rậm kia đi xuống khe suối, cùng huyết khí đuổi theo hắn cùng nhau biến mất ở ngoài tầm mắt, cùng nhau về tới Đại Hùng bảo điện, tới phía sau pho tượng Dược Sư Phật, nhìn cao thấp, bộ phận từng bị hòa thượng lông mày rậm sửa chữa kia liền thành một mảng với chung quanh, hoàn toàn nhìn không ra một chút dấu vết từng bóc ra, chỉ là nhìn thấy bức tượng phật này, ai cũng sẽ không nghĩ đến ở bên trong giấu một thanh kiếm.
Diệp Thiếu Dương đưa tay nhẹ nhàng sờ nơi lúc trước hòa thượng lông mày rậm quét sơn lên trên, trải qua lửa nung đã khô, màu sắc cũng không khác với chung quanh, không khỏi bội phục tay nghề của hòa thượng lông mày rậm.
"Hắn vì sao nhất định đem kiếm giấu ở chỗ này?" Diệp Thiếu Dương buồn bực.
"Ngươi vừa rồi chưa chú ý sao, hắn ở trước khi bọc lên một lớp vải cuối cùng, ở bên trong quét rất nhiều phù văn, nghĩ hẳn là phong ấn nào đó, có thể áp chế khí tức bảo kiếm, làm người ta không phát hiện được."
"Ta là nói... Vì sao phải giấu ở trong chùa, cho dù chôn ở trong lòng đất cũng tốt hơn nơi này nhỉ?"
"Ta đoán, có thể hắn cả quãng đường bị đuổi giết, cũng không có nhiều thời gian lựa chọn nơi thích hợp, kiếm chôn ở trong lòng đất, cũng có sẽ kiếm khí tiết ra, đại khái là trên tượng phật này dễ dàng khắc phù văn để áp chế kiếm khí hơn."
Diệp Thiếu Dương nghĩ đại khái cũng chỉ có nguyên nhân này.
Thật ra chỉ giấu đồ mà nói, tuy hòa thượng này thủ đoạn cao siêu, giấu không một kẽ hở, nhưng cũng không thể cam đoan tượng phật sẽ không bị nguyên nhân khác hủy diệt, đến lúc đó, Thái A Kiếm cũng không giấu được nữa.
Nhưng, hắn nghĩ lại, như Đạo Phong nói, hòa thượng lông mày rậm này đại khái cũng là hoảng hốt không chọn đường, không có lựa chọn tốt hơn, với lại chỉ cần có thể tránh thoát Minh Hà lão tổ, tương lai Thái A Kiếm đi. Vốn phật gia cũng giảng duyên phận.
"Chúng ta đi thôi. Về thế giới của chúng ta đi tìm."
Đạo Phong nhìn hắn một cái,"Ta phải nhắc nhở ngươi, đây mới là triều Nguyên, còn có gần một ngàn năm thời gian, tượng phật này có thể bảo tồn một ngàn năm hay không, thật sự là cái vấn đề, có khả năng rất lớn, Thái A Kiếm này đã bị người ta lấy đi rồi."
Một tay hắn sờ vị trí giấu kiếm phía sau tượng phật,"Ngươi xác định, không cần từ nơi này lấy nó đi?"
Thái A Kiếm gần trong gang tấc...
Muốn nói không động lòng, vậy là nói dối.
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lúc lâu, nói: "Vẫn là đi thôi."
Nếu từ nơi này lấy đi Thái A Kiếm, thế giới này sẽ không có nó nữa, Diệp Thiếu Dương cũng không phỏng đoán ra sẽ sinh ra hậu quả thế nào, nhưng hắn không dám mạo hiểm. Hắn nhớ rõ Từ Phúc cảnh cáo: cho dù ở trong lịch sử thay đổi một điểm nhỏ, cũng có khả năng dẫn tới hiệu ứng con bướm, tạo thành kết quả không thể vãn hồi. Càng không cần nói là Thái A Kiếm pháp khí quan trọng như vậy.
Với lại, nếu mình lấy nó đi, vậy thế giới của mình liền có hai thanh Thái A Kiếm, sẽ dẫn tới biến cố thế nào, Diệp Thiếu Dương không rõ, nhưng hắn không muốn mạo hiểm.
Nghe hắn nói như vậy, Đạo Phong cũng không nói gì nữa. Diệp Thiếu Dương dùng Sơn Hải Ấn mở ra hư không thời gian, hai người chui vào, trở lại thế giới của mình, đã trôi qua mấy giờ, trời đã sáng.
Đạo Phong nói mình đi Thiên Thai sơn trước tìm kiếm Thái A Kiếm, bảo Diệp Thiếu Dương xử lý xong việc lập tức chạy qua. Sau đó gọi tới đám người Dương Cung Tử, bảo bọn họ đi Quỷ Vực trước chờ đợi.
Nhạc Hằng đã trở lại, hắn bây giờ đã thay da đổi thịt, hoàn toàn thức tỉnh, khí chất toàn thân cũng đã khác, nếu không phải có quá nhiều chính sự cần làm, Diệp Thiếu Dương thật muốn tỷ thí với hắn một phen.
Đạo Phong mang theo Nam Cung Ảnh cùng nhau rời đi, tính trên đường hướng hắn hỏi chuyện có liên quan Minh Hà lão tổ, dù sao hắn là A Tu La vương tử, chung quy là hàng xóm với Minh Hà lão tổ, đối với lão khẳng định có hiểu biết.
Tiễn hai người bọn họ, đám người Dương Cung Tử cũng muốn đi, Diệp Thiếu Dương nói lời từ biệt với bọn họ, đột nhiên nghĩ đến bây giờ thông đạo hai giới âm dương đều bị phong tỏa, đi âm phủ chỉ có thể đến trên hòn đảo Nam Hải, hỏi bọn Dương Cung Tử có phải cần từ hải nhãn phá vây ra Dương Cung Tử cười tỏ vẻ bọn họ tự có cách có thể trở lại cứ điểm bí mật của Phong Chỉ Cốc ở trong Quỷ Vực, nhưng bây giờ không tiện nói rõ.
Mọi người lần lượt nói lời từ biệt, sau đó Dương Cung Tử dẫn bọn họ xuyên qua hư không rời đi.
Diệp Thiếu Dương quay người lại nhìn thấy Tiểu Mã đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nói: "Cậu sao không đi?"
"Tôi không đi nữa, qua bên kia tạm thời cũng không có việc gì, tôi vẫn là đi theo cậu thôi." Tiểu Mã qua đây ngồi cười hê hê.
Diệp Thiếu Dương muốn vỗ bả vai hắn, nhớ tới hắn là quỷ, không vỗ được.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương xuống lầu mở cửa, thấy là đệ tử Long Hổ sơn, đưa đồ ăn tới, nói là mời Diệp Thiếu Dương ăn cơm trước, sau đó mời hắn đi đại điện, Khúc Ba tìm hắn có chuyện quan trọng thương lượng.
"Bạn trẻ, cậu ăn chưa?" Tiểu Mã đột nhiên hỏi hắn.
"Tôi... Bận mãi tới giờ, còn chưa để ý tới." Tiểu đạo sĩ không biết hắn vì sao hỏi như vậy, trả lời theo sự thật.
"Vậy vừa lúc!"
Tiểu Mã bước về phía trước một bước, bám vào trên người hắn, vỗ vỗ bụng, nhe răng nói: "Tôi vừa thấy sữa đậu nành bánh quẩy này liền chảy nước miếng, vừa lúc cậu chưa ăn cơm người anh em à, tôi giúp cậu ăn no!"
Xoay người nhìn một tiểu đạo sĩ khác đưa cơm ngây người bên cạnh, bảo hắn cho thêm hai phần bữa sáng tới đây, tiểu đạo sĩ vội vàng đi.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Cuối cùng một mình Tiểu Mã ăn ba phần bữa sáng, nếu không phải Diệp Thiếu Dương ngăn trở, hắn còn muốn ăn tiếp.
Húp xong nửa bát cháo gạo cuối cùng, Tiểu Mã thoải mái xoa bụng, ợ no vài cái, hoàn toàn hưởng thụ đủ rồi, mới rời khỏi thân thể tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ tốt xấu cũng là pháp sư cấp nhập môn, biết đã xảy ra cái gì, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, hai tay ôm bụng.
"Cậu ăn no chưa?" Tiểu Mã hỏi.
Tiểu đạo sĩ liên tục gật đầu,"Bao đủ một ngày không cần ăn nữa." Nói chuyện cũng ợ no, thẳng người lên, bộ dáng căng tròn. Diệp Thiếu Dương đổi vị trí thể hội tâm tình tiểu đạo sĩ, nhắm chừng có một một vạn 'con mẹ nó' chạy qua...
Tới đai điên. Diên Thiếu Dưỡng nhát hiên toàn bê đao sĩ Lona Hể sơn đều có mặt, ngoài cửa đại điện bày mấy cái quan tài làm ngay trong đêm, bên trong đặt mấy đồng môn đám người Long Dương chân nhân tối hôm qua chết ở trong chiến đấu.
Nhìn thấy mấy cái quan tài này, tâm tình Diệp Thiếu Dương lập tức trở nên nặng nề.
Khúc Ba tiến lên, thỉnh cầu Diệp Thiếu Dương hỗ trợ chủ trì đàn tràng siêu độ mấy vị.
Dựa theo loại đàn tràng này, nên do chưởng môn bổn môn chủ trì, nhưng Mộ Hàn đã chạy, vài vị trưởng lão còn sống đều gặp đả kích, nỗi lòng bi thương, không thể chủ trì, Diệp Thiếu Dương cũng không chối từ nữa, chủ trì điển lễ, sau đó tự mình nâng quan tài Long Dương chân nhân, đi thẳng tới nghĩa địa phía sau núi, đem mấy người an táng.
Do vì thủ hộ sơn môn mà chết, cho dù khi còn sống thân phận thấp kém, không nổi danh, nhưng tên của bọn họ sẽ viết ở trong Long Hổ sơn € lịch đại anh kiệt lục (danh sách anh kiệt các đời), vạn cổ trường tồn.