Chương 3038: Lâm Kiệt Thạch (2)
Chương 3038: Lâm Kiệt Thạch (2)Chương 3038: Lâm Kiệt Thạch (2)
Hắn vẽ một chữ "X", trên bức tranh liền để lại hai dấu ấn như khí đen, giống như hai sợi xiểng xích, đem bức tranh này khóa lại, chỉ cần phong ấn không bị bài trừ, người ở bên trong cho dù tu vi có mạnh nữa, bởi vì thân ở thời không khác nhau, cũng không cách nào từ bên trong mở ra phong ấn.
Sau đó, A Song đem Bà Sa Già Diệp đồ cuộn lại, nhét vào trong tay áo của mình, khóe miệng lộ ra mỉm cười hài lòng.
Như vậy mới tính là thắng lợi hoàn toàn.
Một luồng khí đen bay tới, ở ngoài sân hội tụ thành hình, chính là Hữu Quân, đi tới nói: "Chủ thượng, ba đại địa ngục đều bị bao vây, chúng ta đã giải cứu rất nhiều sinh hồn, đâm ngược lại một đòn, hôm nay đám người Địa Tạng Bồ Tát, Sở Giang vương, Bình Đằng vương đều đã lui hết đến Vô Lượng giới."
Vô Cực Quỷ Vương khẽ gật đầu, đây là kết quả hắn đoán trước, ba quân phá thành, vốn không thể ngăn cản, hắn đoán chắc Phong Đô đại đế sẽ không đối đầu tới cùng với hắn: cho dù hai người đổi quân trên thực lực, binh lực trong thành Phong Đô cũng không đủ để ngăn cản thế công, cho nên hắn chỉ có thể mang theo một đám thủ hạ, tìm chỗ trốn đi.
Về phần phật môn Địa Tạng Bồ Tát cầm đầu, Vô Lượng giới mới là căn cứ địa của họ, bọn họ không có khả năng ở trong thành Phong Đô và địa ngục liều mạng với mình.
Chiếm lĩnh thành Phong Đô, không có nghĩa là thiên hạ thái bình.
Bọn hắn chỉ là dựa vào nước lũ, tránh khỏi mấy cánh quân trấn thủ biên giới kia của âm ty, cướp lấy chủ thành, hiện tại là lúc đưa quân về tiêu diệt họ, còn có phật tông Vô Lượng giới, giữa Thái Âm sơn cùng bọn họ, chính là một trận chiến tranh dài đằng đẵng.
Vô Cực Quỷ Vương lập tức hạ lệnh, phân ra một bộ phận binh lực tới Nam Hải, tìm kiếm cơ hội phá huỷ hải nhãn, dù sao âm ty tam tỉnh lục bộ đều ở bên kia, phải một lần hành động tiêu diệt bọn họ.
Hữu Quân nhận lệnh rời đi, Vô Cực Quỷ Vương vẫn như cũ đứng ở trong phòng, nơi này từng là tu sở của Phong Đô đại đế, hôm nay là một mình chiếm cứ.
Mặc kệ thế nào, loại cảm giác này thật sự rất tốt.
Hắn thong thả bước đi, đột nhiên chú ý tới trên bàn cờ kia, vì thế cúi đầu nhìn ván cờ, vài giây sau, hắn chấn kinh.
Vốn bên trắng đã là nước cờ thua, nhưng vừa rồi sau khi đại đế ở trong bàn đánh xuống một quân trắng, ván cờ này... Đột nhiên mơ hồ có chút ý tứ có thể đánh tiếp?
Hắn cẩn thận nghiên cứu, quân cờ trắng này vừa đánh xuống, quả thực có cơ hội chuyển bại thành thắng, thôi diễn chút nữa... Ván cờ quá mức phức tạp, ngay cả hắn cũng khó thôi diễn ra kết quả.
Nhưng manh mối này, khiến hắn không khỏi có chút kinh hồn táng đảm.
Ánh mắt hắn tập trung chỗ quân cờ trắng này đặt trong loạn cục bàn cờ, nghĩ: quân cờ trắng này, ứng ở trên người ai đây?
Thanh Y trong thất tuyệt, hay là hậu nhân kia của Diệp Pháp Thiện?
Hoặc là, bọn hắn cộng lại một chỗ?
"Thật không ngờ, ván cờ này còn có một hơi, nhưng cũng chỉ có một hơi. Lão sư, ngươi hãy nhìn cho rõ."Vô Cực Quỷ Vương bốc lên một quân đen, đánh sát quân cờ trắng kia.
Ba mặt thụ địch, quân cờ trắng kéo dài mạng sống này chỉ còn lại có một hơi thở.
Một canh giờ sau, Thái Âm sơn đánh hạ giếng luân hồi, đến tận đây, trong phạm vi của thành Phong Đô đều đã bị công chiếm, sau đó ở lúc vây công Nam Hải, lọt vào sự chống cự mãnh liệt, lúc này mấy cánh quân lớn đóng bên ngoài âm ty đang hoả tốc chạy tới, Vô Cực Quỷ Vương chỉ có thể đem rất nhiều quân đội đưa vào trên khối chiến trường chính diện này, để lại một bộ phận binh lực nhỏ, đem Nam Hải vây lại, chờ đợi thời cơ một hơi đánh tan nó.
Trong thành Phong Đô tràn đầy náo nhiệt.
Tà vật thủ thành đi lên tường thành bốn phía, dùng các loại rượu và thức ăn từ trên chợ quỷ cướp đoạt được chúc mừng thắng lợi khắp nơi. Bởi vì vừa đánh hạ đô thành, loại cướp đoạt cùng chúc mừng này, đều là điều Vô Cực Quỷ Vương cho phép.
Vô Cực Quỷ Vương đi lên chỗ cao nhất của Minh vương đại điện, trên khối mái cong lúc trước Phong Đô đại đế đứng thẳng, tiếp nhận ba quân vái lạy.
Lúc này, hắn đã đổi thành một bộ giáp vàng, bên ngoài giáp vàng phủ thêm một cái áo choàng màu vàng thật dài, đầu đội kim quan màu vàng. Đại bộ phận tập tục của âm ty đều là từ nhân gian học được, đối với màu sắc cũng lấy màu vàng làm tôn quý.
Vô Cực Quỷ Vương khoác hoàng bào, khí độ so với hắn trước đó nói chuyện cùng Phong Đô đại đế, quả thực như hai người khác nhau. Rốt cuộc đứng ở chỗ này.
Loại cảm giác này quá tốt.
Tin tức Thái Âm sơn công chiếm thành Phong Đô rất nhanh đã truyền khắp tam giới.
Vô Cực Quỷ Vương chuẩn bị rất nhiều thông điệp, bảo người ta tới các không gian, phát đến trong tay các đại lão kia: Hiên Viên sơn đạo môn Tỉ Mệnh Tỉnh Quân (Bảy đại trưởng lão chết đến mức không còn lại mấy người, Tỉ Mệnh Tinh Quân hôm nay chủ sự), phật môn Cưu Ma La Thập, Thanh Minh giới xiển, tiệt, nhân tam giáo, thi vương Hậu Khanh, ngay cả Vô Lượng giới hắn cũng trằn trọc phái người đi, đem thông điệp đưa đến trên tay Tiếp Dẫn Đạo Nhân, còn có môn phái sót lại của Minh Hà lão tổ (bản thân lão tổ bị nhốt ở trong Tu La giới), chùa Pháp Quyết của Vô Lượng giới...
Phàm là thế lực có thể liên hệ đến, hắn đều hạ thông điệp, chỉ có một ý tứ, nói cho bọn họ Quỷ Vực thay đổi triều đại, bây giờ mình làm chủ, cam đoan không xâm phạm mấy vị bọn họ, bảo bọn họ thừa nhận địa vị mình làm lão đại Quỷ Vực.
Thật ra bọn họ thừa nhận hay không cũng không quan trọng, quan trọng chỉ là bày tỏ thành ý, để bọn họ yên tâm, mục đích của mình chính là hai giới âm dương, không có lòng mơ ước gì đối với không gian khác.
Trong đó, phật môn là không nhìn. Việc khác không nói, trước kia địa ngục, Luân Hồi tỉ cùng mấy nha môn là thuộc về phật môn quản, Địa Tạng Bồ Tát và Phong Đô đại đế địa vị ngang nhau, bây giờ bị một mình Vô Cực Quỷ Vương chiếm, bọn họ đương nhiên mặc kệ, nhưng chiến tranh không phải chuyện ngày một ngày hai, chùa Pháp Quyết khẩn cấp họp, quyết định liên hệ thiên hạ phật môn, đi Tu Di sơn Vô Sắc Thiên, các vị thần linh Vô Sắc Thiên đã sớm tách rời khói lửa nhân gian, hai giới âm dương đối với bọn họ mà nói tựa như nước ngoài, căn bản không muốn quản.
Tìm Tu La giới, Tiếp Dẫn Đạo Nhân tỏ vẻ chúng ta ủng hộ các ngươi trên tỉnh thần, nhưng chỉ có thể trên tinh thần. Tiếp Dẫn Đạo Nhân thực sự không nói dối, nhưng Tu La giới một cây cải củ một cái hố, các cường giả thủ trận kia ai cũng không thể đi, nếu không một khi Minh Hà lão tổ tìm cơ hội chạy mất, vậy trên đời lại có thêm gã Vô Cực Quỷ Vương...
Phật môn Không Giới, là không trông cậy vào, Không Giới bây giờ tình thế càng loạn hơn, người ta ốc còn không mang nổi mình ốc.
Phật tông Hiên Viên sơn... Cần trấn thủ Lôi Trì cùng mấy chỗ di tích thượng cổ, ít người mà đất rộng, thật sự không tới được. Cái này cũng không phải lý do, bảo bọn họ phái người đến Quỷ Vực viễn chinh, bọn họ Không có cách nào cả, phật tông chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng lấy thực lực của họ, cũng chỉ có thể cam đoan Vô Lượng giới không bị xâm phạm, muốn phản công thành Phong Đô, chỉ dựa vào bọn họ là không được, chỉ có thể ngủ đông trước, tích lũy lực lượng chờ cơ hội.
Đạo môn Hiên Viên sơn nguyên khí đại thương, hai phe của Thanh Minh giới lại đang đại chiến, sau khi nhận được thông điệp của Vô Cực Quỷ Vương, cũng không thèm để ý tới, nhưng cũng yên tâm chút, ít nhất Vô Cực Quỷ Vương tạm thời chưa rảnh xâm chiếm bọn họ.
Nhằm vào nhân gian, Vô Cực Quỷ Vương phát ra tin tức, yêu cầu giới pháp thuật phái người đàm phán với hắn, tán thành chuyện hắn thay thế âm ty, hai bên dựa theo loại quan hệ với âm ty trước kia, tiếp tục lui tới, chỉ cần nhân gian nguyện ý đem sinh hồn xử lý đến âm tỉ, để bọn họ khởi động một bộ trình tự luân hồi, chuyện cũ sẽ bỏ qua, qua lại tốt đẹp với giới pháp thuật...