Chương 3061: Thi Sơn Huyết Hải (4)
Chương 3061: Thi Sơn Huyết Hải (4)Chương 3061: Thi Sơn Huyết Hải (4)
Liên tục ngã xuống bảy lần, hắn chôn xuống bảy tấm linh phù, phương vị ngầm hợp thành Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, quá trình này, quả thực chính là quỷ phủ thần công.
Nhưng điều càng đáng sợ còn ở phía sau: nếu người bình thường, sau khi lặng lẽ hoàn thành đại trận, nhất định lập tức muốn kích hoạt. Nhưng Diệp Thiếu Dương ngược lại càng thêm bình tĩnh, trước tiên lộ ra sơ hở, để mình nghĩ đến có thể tuyệt sát hắn, do đó hấp dẫn chú ý, lại âm thầm ngự sử phi kiếm, tập kích từ phía sau, trước tiên làm trọng thương mình rồi mới kích hoạt Bắc Đẩu Thất Tinh Trận. .. Những thủ đoạn này hành động liền mạch trơn tru, phát huy ra uy lực lớn nhất, cho dù là trước đó lên kế hoạch tốt cũng không nhất định có thể thi triển hoàn mỹ như vậy, càng không chỉ nói Diệp Thiếu Dương là nhất thời nghĩ ra...
Tuy nhiên chính hắn cũng phải trả giá thật lớn, thậm chí sẽ chết, nhưng hắn ở trong hoàn cảnh xấu như vậy lại có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất.
"Diệp Thiếu Dương, ngươi là chiến sĩ trời sinh... . Lãnh Ngọc có thể coi trọng ngươi, ngươi cũng không phụ lòng cô ấy. . " Thanh âm Hậu Khanh suy yếu dần.
Nghe thấy tên Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương vốn gần như lâm vào hôn mê cũng nhanh chóng thanh tỉnh lại, nói: "Ta thắng, ngươi thực hiện lời hứa đi, đem hồn phách Lãnh Ngọc trả lại cho ta! Ta sẽ buông tha ngươi!"
"Chậm rồi. . ." Nói xong câu đó, Hậu Khanh không động đậy nữa.
Hỏa diễm uy lực khủng bố, thiêu sạch thi huyết trên người hắn, hao hết phần tu vi cuối cùng của hắn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy đôi tay cắm ở trên vai mình cũng dần dần mất đi lực đạo.
Hậu Khanh toàn thân run rẩy hẳn lên, sau đó. .. không nhúc nhích nữa.
Diệp Thiếu Dương hầu như chỉ dùng chút khí lực cuối cùng, bò từ dưới người hắn ra, lộn sang một bên, quay đầu nhìn lại, linh lực Bắc Đẩu Thất Tinh Trận hầu như cũng đã hao hết, chỉ còn lại có một chút ít hỏa diễm, còn đang nhảy múa trên lưng Hậu Khanh.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lúc này mới cảm thấy vết thương hai bên bả vai một trận đau đớn thấu tim, muốn lấy dược trong ba lô, nhưng tay đau đến không nâng lên nổi.
Cũng may lúc này mọi người đều xông tới, Tứ Bảo giúp hắn tìm được ao thuếc trana ba lê. từna viên lứn màu đen đựng †rona mâêt lo mỹ nhẩm là một loại dược chữa thương Lão Quách gần đây nghiên cứu chế tạo ra, chuyên môn nhằm vào cương thi, dùng Đạo môn luyện đan thuật luyện chế mà thành, trước khi bọn họ từ nhân gian lại đây, Lão Quách cho bọn hắn một người thủ một lọ bên người.
Thuốc thoa lên vết thượng, tuy không có khả năng thần kỳ giống như linh đan diệu dược trong truyền thuyết, nhưng máu lập tức ngừng chảy, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy một trận khô nóng từ vị trí vết thương truyền đến, như là có một cỗ năng lượng đang chữa trị tu dưỡng vết thương.
Cánh tay nhanh chóng có thể nâng lên.
"Cái lão già kia... chết rồi sao?" Tứ Bảo đi đến bên cạnh Hậu Khanh, xoay người nghiên cứu.
"Khả năng là vậy."
Diệp Thiếu Dương cũng không chắc chắn lắm.
Sau khi mọi người thấy Diệp Thiếu Dương không có việc gì, đều đi lên vây xem Hậu Khanh.
Diệp Thiếu Dương bắt một mớ đan dược ném vào trong miệng, dùng sức nhai như ăn kẹo sô cô la.
"Đan dược này thực trân quý, sư phụ ta mười năm mới luyện được một lọ này, ngươi đừng ăn như vitamin!" Ngô Gia Vĩ đi lên, đau lòng nhìn bình sứ trong tay Diệp Thiếu Dương.
Thuốc này là đan dược tốt nhất sau khi hắn làm chưởng môn Lao Sơn cướp đoạt từ đan phòng, do Diệp Thiếu Dương khuyến khích nên đều mang hết đến đây.
"Hiện tại cứu mạng quan trọng hơn a đại ca, lần này là trận chiến chung cực rồi, còn không ăn thì để giành tới năm mới a!" Nói xong, Diệp Thiếu Dương đem đan dược còn lại trong bình nuốt hết vào bụng, vận khí để cho dược lực phát tán, chữa trị kinh mạch cùng tạng khí bị thương.
Diệp Thiếu Dương thử vận khí, xem như miễn cưỡng có thể tác pháp, thương thế trở về từ từ dưỡng, vì thế đi tới phía trước thi khí của Hậu Khanh.
Hậu Khanh đã chết, giống như là một toà núi nhỏ đôi lên trên đất, thi huyết đã khô, những cương thi trong cơ thể này cũng đều đình chỉ vận chuyển sinh diệt, thi khí màu xanh lục đậm không ngừng từ trong cơ thể hắn phát ra, tràn đi.
Cứ như vậy mà chết sao?
Diên Thiếu Dưởững vẫn có chút không thể tin được. ngaâv nnaười mật hồi, tiến lên tìm kiếm thi thể, tìm kiếm tàn hồn Nhuế Lãnh Ngọc.
"Em có thể cảm ứng được vị trí tàn hồn hay không?" Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu,"Cảm ứng không được, bị cái gì phong ấn rồi."
Cô đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nhìn Hậu Khanh nằm trên đất bất động, lẩm bẩm nói: "Hắn không chết!"
Mọi người đều ngây dại.
"Cái gì, không thể nào, như vậy còn có thể sống sao?" Diệp Thiếu Dương cũng bội phần khiếp sợ, rút ra Thất tỉnh long tuyển kiếm, tiến lên cắt lấy đầu Hậu Khanh—— đầu ngã nhào, bên trong lại có thể trống không!
Ngay lúc đoàn người nghẹn họng nhìn trân trối,"Thi thể" Hậu Khanh trước mắt đột nhiên hòa tan thành chất lỏng, thân thể nhanh chóng héo rút thành một vũng huyết nhục vỡ vụn, ở giữa không ngừng có bọt biển nảy lên.
Sau đó là một bàn tay từ bên trong thò ra, tiếp theo là đầu.
Một huyết nhân.
Hắn lau mặt, sau đó từ trong huyết ô đứng hẳn lên, là Hậu Khanh!
Dáng người so với lúc nãy càng thêm cao lớn, cao ba thước, nhưng mà đã không còn thân hình mập mạp cùng Thi Sơn Huyết Hải, nhìn qua thấy giống như dáng ngươi xưa nay của hắn, chỉ là trên người dính đầy huyết ô.
"Ha ha ha..."
Nữ Bạt đang bị Đạo Phong khống chế cười to lên: "Các ngươi nghĩ Thi Vương dễ đối phó như vậy sao? Thi Sơn Huyết Hải, chính là sinh diệt luân hồi của cương thi bọn ta, một khi hiểu thấu đáo pháp tắc này, chính là bất tử! Như thế nào cũng không giết chết được! Hơn nữa mỗi một lần sống lại, sẽ cường đại vài phần, ha ha, Diệp Thiếu Dương, ngươi chờ chết đi! !"
Thi Vương bất tử!
Hơn nữa mỗi một lần sống lại, thực lực liền tăng mạnh vài phần. . . Diệp Thiếu Dương nhìn trước mắt Thi Vương một lần nữa đứng lên, trong lòng ngẫm nghĩ những lời Nữ Bạt vừa nói, một loại cảm giác không rét mà run lan tràn.
"Diệp Thiếu Dương, nếu ta là ta trước kia, chiêu vừa rồi đã bị ngươi giết chết. . ." Hậu Khanh cười u ám.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: "Đừng nói chuyện linh tỉnh nữa, tiếp tục đánh đi." "Ha ha ha... ."
Hậu Khanh ngưỡng mặt cười to, quan sát dưới núi, thấy thi binh mình hôm nay rơi vào hạ phong, thêm một thời ba khắc nữa sợ là không trụ được nữa, nói với Diệp Thiếu Dương: "Tốc chiến tốc thắng di."
Diệp Thiếu Dương để cho mọi người tản ra, lại một lần nữa rút kiếm vọt đi lên.
Dù sao chỉ cần hắn không chết, phải tiếp tục đánh cuộc. Tuy nhiên lần này có chút cảm giác xấu, nhưng không có biện pháp, tàn hồn Nhuế Lãnh Ngọc ở trong tay hắn, người ta có quyền nói chuyện.
"Hắn đánh không lại." Đạo Phong thì thào nói.
"Ai đánh không lại?" Lâm Tam Sinh hỏi.
"Thiếu Dương. Ngay cả là ta, hiện tại cũng không đánh thắng được hắn." Đạo Phong trầm ngâm,"Ta cũng không ngờ máu tướng thần mạnh mẽ như thế, để cho hắn tu thành Thi Sơn Huyết Hải. .
Khi bọn họ nói chuyện, Hậu Khanh lại một lần nữa sinh ra biến dị: nửa người trên lật về phía sau, tứ chỉ trở nên rất dài, đoạn trước nhọn như đao, phía sau lưng lại mọc ra bốn đôi vòi dài, gấp khúc xuống dưới, chống đỡ thân thể cực đại, nhìn qua giống như một con nhện thật lớn, nhưng phía sau lưng lại mọc ra hai đôi cánh như chuồn chuồn, bay thấp trong không trung.
Phía dưới thân thể cực đại, mới có hình thân thể người, trong suốt như pha lê, bị vòi hai bên tựa như cánh hoa nhốt ở bên trong.