Chương 3087: Bức Ảnh Ma (3)
Chương 3087: Bức Ảnh Ma (3)Chương 3087: Bức Ảnh Ma (3)
Diệp Tiểu Mộc đang hăng say nghe nhóm trưởng kể chuyện, nuốt nước miếng, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Bọn tôi lúc đó rất sợ, không biết chuyện gì xảy ra, lúc này Bạch Y Nhiễm đi tới nghe điện thoại..."
Diệp Tiểu Mộc và tiểu mập không hẹn mà cùng cuồng nuốt nước miếng.
"Cô ấy nghe nửa ngày, đột nhiên hét lên một tiếng, quăng điện thoại đi."
Nhóm trưởng hít sâu một hơi, nói: "Bọn tôi hỏi cô ấy là ai gọi điện thoại tới, cô ấy không nói gì, đồng thời kêu bọn tôi nhanh chóng bỏ đi. Lúc này mọi người cũng đều sợ, bọn tôi từ bệnh viện đi ra, lúc này sương cũng đã tan, bọn tôi đi về phía trước thẳng ra trấn nhỏ, đi thêm một đoạn sơn đạo sẽ đến đường cái. Lúc này Bạch Y Nhiễm không sốt nữa, bao tử cũng không đau, nhưng tâm trạng nhìn thấy rất tệ, sau đó bọn tôi cùng nhau chờ xe, đón xe đến Vân Cốc Huyền, nơi đó có xe buýt không cùng tuyến đường, bọn tôi đều tự lên xe về nhà. Lúc đó xe buýt 44 mà Bạch Y Nhiễm phải đi chưa tới, bọn tôi mới đi trước."
"Trong tình huống đó, các cậu cũng yên tâm để cô ấy đi một mình sao?" Diệp Tiểu Mộc có chút khó chịu.
"Khi đó cô ấy đã không sao, hơn nữa cô ấy kiên trì kêu bọn tôi đi trước, không nên đợi cô ấy, mọi người sợ không kịp lên chuyến xe cuối, cho nên đành phải đi. Sau đó cô ấy lên xe, dùng điện thoại di động gửi một tấm hình đến nhóm chat của bọn tôi, nói có thể mình ngồi nhầm xe rồi."
Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, tìm lại tin nhắn ngay lúc đó cho Diệp Tiểu Mộc xem.
Một tấm hình mờ mờ, trong xe buýt không có đèn, từ góc độ cô chụp hình, có thể nhìn ra được cô ngồi ở phía sau xe, phía trước lác đác có mấy người ngồi, ngoài cửa sổ là sơn đạo, cây cối xum xuê muốn chỉa ra ven đường.
Phía sau là câu nói mà Bạch Y Nhiễm phát đi, nói mình có khả năng ngồi nhầm xe. Còn có mọi người quan tâm hồi đáp, kêu cô hỏi thăm tài xế, sau đó nhanh chóng xuống xe.
Mười phút sau, Bạch Y Nhiễm biểu thị mình đã xuống xe.
Đây là tin tức cuối cùng của cô.
"Cậu nhìn lại ảnh chụp này đi, nhìn người nữ nhân này, người mặc y phục màu đỏ."
Nhóm trưởng đưa điện thoại cho Diệp Tiểu Mộc, muốn hắn tự nhìn, bản thân né ra xa xa, như là trong hình đó có cái gì dọa người ta sợ.
Gã mập cũng thò đầu qua, cùng xem với Diệp Tiểu Mộc.
Hồng y nữ tử trên xe, là người duy nhất đứng, Diệp Tiểu Mộc lúc đầu cảm nghĩ kỳ quái, bởi vì trong hình biểu hiện cũng không thiếu chỗ ngồi, nhưng hồng y nữ tử này vẫn đứng ở bên cạnh một chỗ ngồi, tay cầm lấy tay nắm.
Cô gái này tóc rất dài, mặc quần đỏ, thân trên mặc một bộ áo chẽn màu trắng.
Quan sát một lát, Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên phát hiện vấn đề ở đâu "Nữ tử này không có chân!"
Nữ nhân này mặc váy, bởi vì trên xe u ám, lúc mới nhìn tựa như là hai chân ẩn dấu trong bóng tối, Diệp Tiểu Mộc nhìn thật lâu, xác định cô gái này thật sự không có chân.
Gã mập vừa nghe, sợ đến mặc biến sắc, tiến lên nhìn hồi lâu, tự an ủi mình mà nói: "Có phải là ánh sáng quá mờ nên che mất rồi hay không?"
Diệp Tiểu Mộc không trả lời, tiếp tục quan sát ảnh chụp, nói rằng: "Y phục này cũng có vấn đề, bây giờ là tháng sáu, khí trời rất nóng, cô ta lại mặc nhiều như vậy, ít nhất phải là cuối mùa thu mới mặc như vậy chứ."
Nhóm trưởng nói: "Còn có mấy người ngồi trên xe, cậu nhìn kỹ một chút, cũng mặc rất nhiều, không giống với trang phục mùa này nên mặc."
"Cũng đúng đó, trời đất, có quỷ!" Gã béo kêu to lên.
Nhóm trưởng lấy lại điện thoại, không có lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn Diệp Tiểu Mộc, trưng cầu cách nghĩ của hắn.
"Nhìn qua... thật kỳ quái, nhưng mà cũng không rõ ràng lắm, không dám nói lung tung."
"Cậu muốn biết chỉ tiết?"
"Tôi sẽ đi điều tra."
Nhóm trưởng có chút giật mình, hỏi: "Cậu và Bạch Y Nhiễm quan hệ thế nào?"
"Cùng lớp a, chính là bạn cùng lớp."
"Vậy cậu..."
"Nếu đã biết rồi, tôi muốn làm cho rõ." Diệp Tiểu Mộc nói,"Hơn nữa Bạch Y Nhiễm còn đang nằm bệnh viện, nếu như biết rõ ràng sự tình, Nhóm trưởng yên lặng nhìn hắn, một lát sau gật đầu, nói: "Vậy tính thêm tôi vào đi, dù sao tôi cũng coi như là đương sự, cậu có kế hoạch gì?"
"Tôi muốn đến Thanh U Cốc đó xem thử."
Đêm hôm đó, Diệp Tiểu Mộc nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt, hắn liền nhớ lại hình ảnh Bạch Y Nhiễm nằm ở trên giường, gương mặt phía sau gương mặt kia, hai mắt đỏ bừng cảnh cáo nhìn mình.
Nghĩ tới đây, tim của hắn có một trận co rút lại.
Ở sâu trong nội tâm hình như có một thanh âm đang tự nhủ: Nếu như không đi, ngươi còn là ngươi bây giờ, đọc sách đến trường chơi game, tương lai tranh thủ thi một trường đại học, làm một người bình thường. Nếu như đi... Cuộc sống của mình khả năng từ nay về sau sẽ thay đổi, sẽ thấy được một thế giới không đồng dạng.
Hắn hơi chút do dự một chút, cuối cùng đưa ra lựa chọn.
Ngày hôm sau vừa đúng lúc là chủ nhật, hơn tám giờ sáng, Diệp Tiểu Mộc, Liêu Chính, Vương Quốc Huy (chính là nhóm trưởng nhóm leo núi), ba người cùng đi, ngồi xe đi tới Vân Cốc Huyền phía bắc thành phố, đây là một huyện thành thuộc thành phố Côn Minh, cách khu vực thành thị mười mấy km. Sau khi xuống xe, Vương Quốc Huy dẫn đường, ba người lên trạm xe đường dài, leo lên xe đường dài đi huyện Võ Định.
Ba người ngồi ở mặt sau cùng, Diệp Tiểu Mộc nhìn Vương Quốc Huy, hai người đều có chút khẩn trương, Liêu Chính lơ đểnh, ngồi một bên cầm một túi khoai tây chiên lớn vừa mua ăn.
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Vương Quốc Huy hướng ra cửa nói với bọn hắn.
"Tới cũng tới rồi, sợ cái gì." Diệp Tiểu Mộc ngoài miệng nói như vậy, nội tâm vẫn có chút thấp thỏm.
Bốn mươi phút sau, tài xế nói cho bọn hắn biết đã đến rồi, ba người xuống xe.
Một con đường ngoằn ngoèo lên núi, trước sau trái phải đều là núi cao và thung lũng.
"Đi bên này." Vương Quốc Huy mang theo bọn họ theo con đường nhỏ xuống núi, đến thung lũng ở chân núi.
Diệp Tiểu Mộc nhìn khắp nơi, quả nhiên giống như lời Vương Quốc Huy nói, hoang sơn dã lĩnh, phụ cận một tòa kiến trúc cũng không có, cũng không có ruộng đồng.
Ba người đi suốt mấy cây số, đi tới một thung lũng trống trải, phía trước á môêt cái hồ rất lớn. nước hồ trona suốt mà tĩnh lăng. bến nhía mac đầy cỏ lau, trên mặt hồ —— thẳng đến thung lũng trước mặt, đều tràn ngập một tầng khói sương, phong cảnh xinh đẹp này như một đào nguyên thế ngoại.
Ba người đều ngạc nhiên đến ngây người.
"Khó trách các cậu muốn tới nơi này thám hiểm, quả thực là một địa phương tốt." Liêu Chính vẫn đang liên tục ăn khoai tây chiên, nói trong mơ hồ không rõ.
"Đây là Thanh U Cốc, tòa kiến trúc ở bên kia."
Vương Quốc Huy dẫn đường, ba người từ bên hồ đi qua, liền thấy một khu nhà, xây dựng ở trong thung lũng bằng phẳng.
Trước kia từng nghe Vương Quốc Huy giới thiệu, Diệp Tiểu Mộc lại không hề lưu ý, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy, mới biết mình suy nghĩ về trấn nhỏ này quá đơn giản: kiến trúc trong Thanh U Cốc có ít nhất cũng lớn bằng một thôn trấn, những kiến trúc kéo dài liếc mắt nhìn không thấy đầu, không chỉ có nhà thấp, còn có rất nhiều tòa nhà cao đến mấy tầng.
Ba người một đường đi tới, vào trong kiến trúc phế tích.
Đường xi măng tráng nhựa kéo dài đến chỗ sâu trong thôn trấn, rất nhiều chỗ đã bị rạn nứt, rất nhiều cỏ dại từ bên trong chui ra ngoài, nhìn cũng rất thú vị.
Hai bên đường đi là các loại các dạng kiến trúc, có cái còn có biển số nhà, chữ viết phía trên tuy bị loang lỗ hư hao vẫn còn đọc được.