Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3084 - Chương 3090: Bệnh Viện Kinh Hồn (1)

Chương 3090: Bệnh Viện Kinh Hồn (1) Chương 3090: Bệnh Viện Kinh Hồn (1)Chương 3090: Bệnh Viện Kinh Hồn (1)

Tuy rằng, lý trí khiến hắn không muốn thừa nhận hiện thực, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn có một ý niệm hiện lên trong đầu: Chính mình, đã đi tới một bệnh viện của vài thập niên trước.

Mà bệnh viện này, ở trong thế giới chân thật, nhất định là không tồn tại.

Chẳng lẽ là chuyển kiếp?

Nhưng sau đó hắn liền hủy bỏ ý niệm này, nếu quả thật là xuyên qua, như vậy chỗ này không có khả năng một người cũng không có, sẽ không có chuyện lúc bọn họ chuyển kiếp tới, bệnh viện đang họp chứ?

Vương Quốc Huy như một lão nhân, từ ghế ngồi khó khăn đứng lên, nói với Diệp Tiểu Mộc: "Vô luận như thế nào, chúng ta phải đi thôi."

Địa phương quỷ dị như vậy, Diệp Tiểu Mộc cũng không muốn ở lâu, kết quả vừa ra khỏi hiệu thuốc, một tiếng chuông điện thoại thanh thúy phá vỡ sự thanh tịch: Đinh linh linh...

Hai người giống như hóa đá, nhìn về điện thoại kiểu cũ màu đen trên bàn phòng đăng ký.

Tiếng chuông vẫn vang, rung động tim của bọn họ.

Diệp Tiểu Mộc đi như người máy tới, nỗ lực cầm lấy ống nghe.

"Cậu điên rồi!" Vương Quốc Huy nắm cổ tay của hắn, rung giọng nói: "Cậu quên Bạch y Nhiễm đã bị điên như thế nào điên sao!"

Diệp Tiểu Mộc cắn môi.

Hắn do dự.

Lúc này hắn phát hiện một chuyện không đúng, đi tới nhấc dây điện thoại lên.

Dây điện thoại dài không tới một thước!

Đầu đoạn dây có một jack thủy tỉnh, chắc là cần phải cắm vào đường line, nhưng mà không thấy cắm vào.

Đây là một cái điện thoại không có dây điện thoại, mà lại đang reo vang!

Trong khoảnh khắc này, Diệp Tiểu Mộc cảm giác tóc của mình như dựng lên phần phật.

"Cái này, cái này... Vương Quốc Huy hai mắt rơi lệ, là một loại bản năng sợ tới cực điểm, nhìn máy điện thoại, lại nhìn Diệp Tiểu Mộc, thất Mẹ nó chứt

Lão tử xem ngươi giở trò quỷ gì!

Trong xương cốt Diệp Tiểu Mộc toát ra một cỗ tâm huyết di truyền, nắm lấy ống nghe.

Vương Quốc Huy nhất thời đình chỉ nói chuyện, giống như tượng đá ngây ngốc nhìn Diệp Tiểu Mộc.

Trong ống nghe chỉ có tiếng xào xạc của điện thoại nối dây.

Nhưng điện thoại này rõ ràng không có nối dây!

Tim Diệp Tiểu Mộc đập loạn, kiên trì chừng mười giây đồng hồ, lúc thực sự không nhịn được nghĩ muốn cúp điện thoại, bên trong truyền ra một thanh âm: "40A..."

Thanh âm của một tiểu cô nương, không ngừng tái diễn mấy chữ này số: "404,404,404..."

Nói một hơi chừng mười lần, sau đó cười khanh khách.

Diệp Tiểu Mộc quăng điện thoại đi, hai tay đặt trên quầy, há mồm thở dốc.

"Cậu nghe được cái gì, nghe được cái gì!"

Vương Quốc Huy gầm lên, dùng thanh âm để cân đối nỗi sợ hãi của nội tâm.

"Thanh âm của một tiểu cô nương, nhiều lần nhắc đến một con số, 404... Tôi đoán, nó đang nhắc nhở tôi điều gì, 404... Có lẽ là số phòng của nhà nào?"

Vương Quốc Huy giật mình nói: "Chẳng lẽ cậu muốn đi xem sao?"

"Nếu quả thật là quỷ, muốn đối phó chúng ta, cho dù hiện tại bỏ đi, nó nhất định sẽ buông tha chúng ta sao? Tôi lại muốn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, dù cho để tôi thực sự thấy quỷ, chí ít tương lai cũng sẽ không canh cánh trong lòng!"

Trong cơn sợ hãi cực độ, Diệp Tiểu Mộc trái lại biểu hiện ra một loại cố chấp, hắn nhất định phải tra ra manh mối!

404, đại khái nói là lầu bốn của tòa nhà này.

Diệp Tiểu Mộc đi tới chỗ sâu trong phòng khách, tìm được rồi thang lầu, hít sâu một cái, sau đi chui vào.

"Điên rồi, thật là điên rồi!"

Vương Quốc Huy do dự một chút, lớn tiếng gọi tới Liêu Chính, sau đó không để ý hắn phản kháng, lôi kéo hắn cùng nhau đi tới hướng thang lầu. Lý do của hắn là không thể bỏ lại Diệp Tiểu Mộc một mình.

Liêu Chính tuy rằng nhát gan sợ quỷ, nhưng hắn luôn tin tưởng Diệp Tiểu Mộc, nghe nói Diệp Tiểu Mộc một mình đi lên rồi, cắn răng một cái cũng liền theo Vương Quốc Huy cùng nhau leo lên thang lầu, vừa đi vừa gọi tên Diệp Tiểu Mộc.

Diệp Tiểu Mộc ở lầu hai chờ bọn họ.

Xung quanh một mảnh đen kịt, Liêu Chính và Vương Quốc Huy đều tự lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin ra soi sáng, trước sau là một hành lang đen kịt, từng gian phòng bệnh, phân bố ở hai bên hành lang, trên cửa có bảng hiệu thò ra ngoài, quả nhiên viết biển số phòng, 201,202 cứ như vậy mà sắp hàng.

"Chúng ta lên lầu bốn!"

Diệp Tiểu Mộc nói xong, đi mấy bước lên trên thang lầu, quay đầu lại nhìn hai người, do dự một chút nói: "Vạn nhất... Gặp phải cái gì không đúng, các cậu không cần lo cho tôi, cứ việc chạy trước!"

Liêu Chính nói: "Vậy hay là quên đi, quỷ chạy nhanh hơn người, vạn nhất người ta theo đuổi tôi thì sao, dù sao ở cùng một chỗ an toàn hơn."

Ba người yên lặng lên lầu, vừa nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong lầu.

Trong lầu vắng vẻ không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân ồ ồ của ba người, càng làm cho bọn họ cảm giác được một loại đè nén kinh khủng.

Lầu bốn.

Đến cửa thang lầu, Liêu Chính và Vương Quốc Huy đứng lại, thấp giọng kêu Diệp Tiểu Mộc một tiếng, Diệp Tiểu Mộc quay đầu nhìn bọn họ một cái, đếm biển số phòng vừa đi qua.

401,402,403...

Không có 404.

Sát vách 403, là một phòng giải phẫu, đại môn bằng gỗ lim đóng chặt, nhưng trên cửa có cửa sổ thủy tỉnh hình chữ nhật. lại đi qua bên phải, là phòng bệnh 405 rồi.

Nói cách khác, cái phòng giải phẫu này chính là căn phòng đánh số 404.

Trong điện thoại, tiểu cô nương kia nhắc tới gian phòng 404, chính là nơi này?

Bên trong... sẽ có cái gì đang đợi mình?

Diên Tiểu Môêc hứ eâu mêt hơi đi tới: muốn trước tiên liếc mắt aua cửa sổ thủy tỉnh nhìn một cái, đột nhiên tạch một tiếng, một tấm rèm kéo qua cửa sổ thủy tinh.

Bên trong có người!

Bên trong sáng đèn lên, tiếp theo có bóng người đi tới đi lui, trong đó xen lẫn một nữ nhân thống khổ rên rỉ.

"Tình huống thế nào?" Thanh âm của một cô gái.

"Hài tử không ra được, chờ chuẩn bị sanh mổ, người nhà sản phụ đâu, đi nói với bọn họ một tiếng, Tiểu Ngô ngươi đi tìm, Tiểu Trương, ngươi đi thông báo Trần y sĩ, chuẩn bị thiết bị gây tê!"

Tiếp theo có tiếng bước chân băng băng đi tới, Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, sau đó cửa mở, tiếng bước chân thanh thúy xuất hiện ở trên hành lang, hình như có một người từ phòng giải phẫu đi ra.

Liêu Chính và Vương Quốc Huy đứng ở cửa thang lầu, hai chân uốn đối mặt cảnh tượng sợ hãi trước mặt, bọn họ trái lại quên mất đào tẩu, có lẽ nên nói là hai chân đã chết lặng đến vô pháp hoạt động.

Một lát sau, xa xa truyền đến không riêng tiếng bước chân một người, đẩy cửa vào phòng, sau đó lại nặng nề mà đóng cửa lại, bên trong bắt đầu bận rộn cả lên.

Theo bóng người trên rèm cửa sổ, hình như không ít người bận việc ở bên trong.

Đây là... một ca sanh mổ?

Diệp Tiểu Mộc dựa lưng vào lan can, ngơ ngác nhìn những thân ảnh xuất hiện trên rèm.

Sản phụ đang khóc, y tá đang chỉ đạo và trấn an. Bác sĩ đang bận.

"0a..."

Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.

"Là một... chuyện gì thế này!"

Hộ sĩ la hoảng lên,"Trời ạ, là một trẻ sinh đôi dính liền!"

"Đứa trẻ này..." Người hộ sĩ kêu lên, thanh âm nặng nề, Diệp Tiểu Mộc có thể nghĩ đến đại khái cô đang che miệng.

Tiếp theo là tiếng nôn mửa.

"Không nên hốt hoảng, trước tiên làm vệ sinh cho em bé xong, sau đó ra ngoài liên hệ người nhà." Giọng bác sĩ cũng có chút run.
Bình Luận (0)
Comment