Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3105 - Chương 3111: Thế Lực Mới (2)

Chương 3111: Thế Lực Mới (2) Chương 3111: Thế Lực Mới (2)Chương 3111: Thế Lực Mới (2)

Diệp Tiểu Mộc lại tò mò hỏi cô, hai cái tên kia là có ý gì.

Tô Yên giải thích cho hắn.

"Cái gọi là Song Tuyệt Bát Tử, là tám pháp sư bất đồng môn phái, Đạo môn cũng có, Phật môn cũng có, cho nên được xưng là song tuyệt, trong tám người, lớn nhất không quá hai mấy tuổi, nhỏ nhất mới thành niên, tám người đều là thiên tài hiếm thấy của Pháp thuật giới, thấp nhất cũng là thiên sư hoặc thiền sư, trong đó có một Phật một Đạo, đã kham phá La hán và Địa tiên bài vị."

"Còn Tam giới minh, chính là tổ chức mô phỏng theo Tróc Quỷ Liên Minh, người, quỷ, yêu, tà linh đều có, cho nên gọi là 'Tam giới', ý tứ bao hàm toàn diện, tổng cộng mười mấy người, cũng đều là nhân vật lợi hại. Hai tổ chức này, là những nhân vật nổi bật nhất trong thế hệ này. Theo tôi được biết, bọn họ đối với Tróc Quỷ Liên Minh luôn nói năng lỗ mãng, cho là chúng ta đều là bị thần hóa trước những lời thuật lại, chứ không có thực lực mạnh như vậy, thực sự là buồn cười!"

Tiểu Thanh tức giận bất bình nói, sau đó quay đầu nhìn đoàn người.

Trong phòng lớn như thế, chỉ có mấy người ngồi:

Tứ Bảo sau khi hoàn tục, mặc một thân y phục bằng lanh rộng thùng thình, đầu vẫn bóng lưỡng, hắn đã gần bốn mươi tuổi, khóe mắt có không ít nếp nhăn, trong thần sắc cũng nhiều tang thương, nhưng anh khí trong ánh mắt không giảm.

Ngô Gia Vĩ ngồi ở bên cạnh hắn, một thân áo tơ trắng, bởi vì hắn là quỷ thi, dung mạo thật ra không thay đổi nhiều, chỉ là nhãn thần càng thâm thúy hơn một ít. Trong ngực hắn ôm Tàng phong bảo kiếm, bưng một ly trà yên lặng uống. Nhìn qua càng giống như là một kiếm khách ngoan độc không nói nhiều...

Tiểu Bạch hơi dựa vào ghế sa lon, vừa bôi sơn móng tay, vừa nói: "Những người này quá ghê tởm, ta còn nghe những lời khó nghe hơn nữa, nhắc mới nói, ngày đó nếu như không phải chúng ta sống mái với Quỷ Vương, giết Tinh Nguyệt Nô, Pháp thuật công hội sao có ngày hôm nay, hôm nay những người tuổi trẻ này lại quên hết chúng ta, thực sự là quá đáng!"

"Người trẻ tuổi luôn là như vậy."

Một nam tử tóc hoa râm cầm theo ấm nước tiến đến, châm trà cho bọn hắn, Ngô Gia Vĩ tiếp nhận rồi tự mình châm, Tiểu Bạch kéo hắn đến nồi trên ahế ea lan. đấm lưna chn hắn. nói rằna: "lão Ouách: hon ho mao phạm Tróc Quỷ Liên Minh như vậy, ngươi có thể nhịn sao."

Lão giả bưng trà này chính là Lão Quách.

Thời gian mười mấy năm, để lại nhiều vết tích ở trên người hắn, hắn đã nhập tịch, đầu trắng một nửa, thắt lưng cũng cong, trên mặt xuất hiện một chút nếp nhăn, hắn đã hơn sáu mươi tuổi, đã có vẻ lão hóa.

Sau khi Tam giới chỉ chiến kết thúc không lâu, hắn triệt để về hưu, đóng cửa hàng quan tài, dùng tiền kiếm được mấy năm nay mua một căn biệt thự, một nhà ba người dọn vào ở, sau lại ba nhân khẩu nhà Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ cũng chuyển đến, hắn mỗi ngày trồng hoa chăm cỏ, tự tìm thú vui, tuy rằng cũng không ít pháp sư mộ danh đến đây, tìm hắn chế tạo pháp khí các loại, nhưng hắn một mực xin miễn, cho tới bây giờ đều không ra tay.

Hắn triệt để rời khỏi Pháp thuật giới.

"Trường Giang sóng sau đè sóng trước, già cũng già rồi, không có gì không tiện thừa nhận, còn những người trẻ, để cho bọn họ đi lăn lộn cũng tốt."

Lời Lão Quách vừa nói ra, đoàn người đều trầm mặc.

"Các ngươi còn đang nói chuyện phiếm sao?"

Một vị phụ nhân đẩy cửa tiến vào phòng khách, đi tới hướng Tứ Bảo, nói: "Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta nên xuất phát."

Tứ Bảo đứng lên duỗi người, nói với đoàn người: "Mọi người ngồi chơi tiếp nha, ta đến nhà cha vợ, phải bảy tám ngày mới trở về, các ngươi đừng đi đâu hết, đến lúc đó chúng ta lại tụ tập, được rồi Tiểu Thanh, các ngươi lúc rảnh rỗi đi thăm Qua Qua, tên này, mười mấy năm cũng không ra khỏi cửa, ta phỏng chừng nó sắp mắc bệnh trầm cảm rồi, các ngươi lúc rảnh rỗi nên đi thăm hắn thường xuyên."

Tiểu Thanh biểu thị lát nữa sẽ đi, kêu Tiểu Bạch và Ngô Gia Vĩ cùng đi, thông báo vài câu với Lão Quách, liền cùng đi ra khỏi cửa, đến nhà Qua Qua.

Lão Quách đi vào trong sân, cầm lấy thùng nước tưới hoa, hứng một thùng nước, ngân nga, một người đi tưới hoa trong vườn.

Một con rết đỏ thẫm từ phía tường hoa bò ra, dùng xúc tu đụng một cái lên tay hắn, biểu thị vô cùng thân thiết.

Là Biển Đầu năm xưa.

Được Lão Quách chăm sóc mười mấy năm, Biển Đầu đã tu luyện thành yêu, mọc thêm ba cái đuôi, mặc dù cách tu thành hình người còn kém một bước, nhưng đã sinh ra một ít linh trí, rất là thân cận với lão Quách. giới nội bộ tìm mua một biệt thự không kém ngôi biệt thự lớn nhất toàn thành của Chu Tĩnh Như là mấy, chỉ tính sân thôi đã hơn một ngàn m2, có một hoa viên to lớn, cây cỏ um tùm, giống như ở ngoại ô.

Lão Quách ở trước tường hoa trồng rất nhiều âm sanh thực vật, dùng trận pháp bố trí thành một lực tràng có lợi cho tà vật sinh trưởng, Biển Đầu bình thường sẽ ẩn thân ở trong đây, chuyên tâm tu luyện.

Lão Quách nắm lấy Biển Đầu, kiểm tra một phen, nói: "Khoảng chừng một tháng nữa, ngươi phải thụ lôi kiếp, ngươi nhất định phải không chịu thua kém, khôi phục hình người, ta còn trông cậy vào ngươi để dưỡng lão."

Hai năm trước, Quách đại tẩu gặp tai nạn xe cộ qua đời, lão Quách tự mình đưa hồn phách của bà đến âm ty báo tin, nhìn bà qua cầu Nại hà, chuyển thế đầu thai...

Tiểu Ngư sau lại được gả đến Quảng Đông, mấy năm qua vẫn muốn đón hắn qua đó để dưỡng già, Lão Quách đều cự tuyệt, hắn không thích khí hậu và hoàn cảnh bên đó, cũng không muốn quấy rầy sinh hoạt của con gái con rể, thêm gánh nặng cho bọn họ, vẫn như cũ sống một mình, vợ chồng Tiểu Ngư làm kinh doanh, rất bận rộn, chỉ có thể ngày lễ ngày tết trở về thăm phụ thân một chút.

Lão Quách ngồi ở trên thạch đài, Biển Đầu nằm ở bên cạnh, đặt đầu lên trên hai chân hắn. Lão Quách vuốt ve đầu của nó, rơi vào trầm tư.

Đột nhiên, phía bên ngoài viện một tràng tiếng gõ cửa, đưa hắn đang chìm đắm trong ký ức trở về với thực tại, quay đầu nhìn về phía viện môn, để Biển Đầu trở lại trong vườn hoa, tự mình đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, Lão Quách liếc nhìn thấy thiếu niên đứng ở bên ngoài, nhíu mày một cái, nói: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta đã sớm rửa tay gác kiếm, đấu pháp khí ngươi muốn, tìm người khác đi."

Nói xong muốn đóng cửa, thiếu niên đã chen người tiến đến, đưa lễ vật mang tới đặt trên thạch đài, cười tủm tỉm nói: "Đây là máy xoa bóp Quyền Kiện gần đây rất thịnh hành, xương cổ ông không tốt, có thể dùng thử xem."

Lão Quách liếc mắt một cái, không có lên tiếng, trở lại ngồi xuống trước băng đá.

Thiếu niên ngồi ở trước mặt hắn, vừa cười vừa nói: "Lão Quách, chuyện này nếu người khác có thể làm, tôi cũng sẽ không đến làm phiền ông, ông cũng biết, cổ mộ kia địa hình phức tạp, lại có tà vật thần bí cường đại, nếu không có dụng cụ tỉnh vi, căn bản vô pháp xuống dưới, cho nên... Tôi đây mới năm lần bảy lượt tới cửa, Lão Quách nếu như cảm thấy điều kiện không đủ, chúng ta có thể bàn bạc." Lão Quách lắc đầu,"Ta nhiều năm không làm những việc này, ngượng tay rồi, người đã lớn tuổi, mắt cũng không tiện nữa, ngươi tìm người khác đi."

"Lại thêm năm vạn?"

"Ta cho ngươi năm vạn, cầu ngươi sau này đừng tới phiền ta được chưa!"

Lão Quách làm bộ muốn đuổi người.

Thiếu niên vội vàng xua tay, nói rằng: "Được được, không nói chuyện này nữa, trò chuyện một chút chắc được chứ."

Hắn thấy trên bàn có ấm trà, cầm một cái chén, rót cho mình một chén, sau đó đưa cho Lão Quách một điếu thuốc, Lão Quách trầm mặc nhận, thiếu niên lại đốt thuốc cho hắn, hút được nửa điếu thuốc, nói rằng: " Lão Quách, ba tháng sau, Pháp thuật công hội muốn tổ chức Long Hoa Hội ở Vân Thai Sơn, ông biết mục đích là gì không?"
Bình Luận (0)
Comment