Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3142 - Chương 3148: Khám Phá Ảo Cảnh (2)

Chương 3148: Khám Phá Ảo Cảnh (2) Chương 3148: Khám Phá Ảo Cảnh (2)Chương 3148: Khám Phá Ảo Cảnh (2)

Diệp Tiểu Mộc hít sâu một cái, hồi tưởng lại lúc nãy trải qua chiến đấu trong ảo cảnh, tuy rằng hết thảy đều là ảo giác, nhưng cũng là bắt chước rất thật, cảm giác chiến đấu cũng là chân thật.

Trong lúc ôn lại quá trình chiến đấu, Diệp Tiểu Mộc củng cố một chút thu hoạch, trong lòng thập phần mạnh mẽ.

Tô Yên và Tào Vĩ Ba đang thảo luận địa đạo kia, phân tích cho rằng, bên trong là một huyệt mộ ngầm, khả năng chôn nhân vật gì quan trọng, trừ phi như vậy, không có khả năng quy mô lớn đến thế, đến nỗi bọn họ đi ra tới thông lộ này, Tô Yên suy đoán là, đây là con đường người trong thôn đào ra dùng để chạy trốn.

"Đây là giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ đến, lúc nãy tôi có xem qua, thôn kia ba mặt núi vây quanh, chỉ có chính diện có thể vào thôn, như vậy một khi có người tiến công thôn, bọn họ liền không có chỗ để trốn, cho nên bọn họ cần phải có một địa đạo, từ phía dưới đi ra ngoài, ra đến thôn ngoại, có thể tránh thoát địch nhân tập kích."

Tào Vĩ Ba đứng lại, ngây ngốc mà nhìn cô, hỏi: "Vì sao lại có người tập kích bọn họ những người miền núi bình thường này?"

"Không phải nói bọn họ ban đầu là chạy nạn lại đây sao, mặc kệ họ đang tránh né cái gì, luôn sẽ lo lắng bị đuổi giết đi, cho nên không chừng đã để lại đường lui cho chính mình."

"À đúng đúng đúng!" Tào Vĩ Ba tỉnh ngộ.

"Còn nữa, tôi thật cảm thấy người thôn kia không phải là người miền núi bình thường, từ lúc bắt đầu vào thôn, tượng đá không đầu, ghế bành, còn có từ đường cùng địa đạo, hết thảy đều cảm thấy là lạ."

Khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới bên cạnh thôn, lại đi tới phía trước không xa, tiến vào một rừng cây, Diệp Tiểu Mộc đột nhiên đứng lại, nhìn xung quanh mọi nơi, thất thanh nói; "Không thể nào!"

"Cái gì!" Tô Yên truy vấn.

"Đi với tôi!"

Diệp Tiểu Mộc chạy vội vào trong rừng cây, Tô Yên cùng Tào Vĩ Ba đuổi theo sau, kết quả Diệp Tiểu Mộc đột nhiên đứng lại, hai người đuổi theo, nhìn theo nơi hắn chiếu đèn pin, lập tức đều hóa đá.

Ở trong rừng cây trước mặt bọn họ, một lều trại đang dựng thẳng, bên cạnh lều trại còn có một đống lửa trại đã tắt, trên chạc cây có treo một xâu táo. Tô Yên yên lặng đi qua, cầm lấy quả táo đã nướng này, lật đến một mặt khác, mặt trên có chỗ hổng, là mình đã cắn vào... Lúc trước thời điểm bọn họ sưởi ấm, cô nổi cơn nghịch ngợm, nướng một quả táo trên lửa, kết quả ăn không được ngon như tưởng tượng, cho nên cắn một miếng rồi ném đi.

Nói cách khác, bọn họ ở trong núi đi một vòng, lại về tới địa phương lúc nãy hạ trại.

Trong núi cảnh vật nơi nơi đều không khác biệt mấy, trời lại tối, bọn họ lại đi lòng vòng dưới mặt đất lâu như vậy, thời điểm ra tới đã hoàn toàn không biết phương hướng, lại đi vòng đến khởi điểm kỳ thật cũng rất bình thường, không bình thường chính là ——

Ba người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn lại Phong Môn Thôn đối diện.

Từng ngọn đèn dầu đang tỏa sáng.

Nơi này nguyên bản là thôn hoang vắng không người, giờ phút này ít nhất có một phần ba gia đình đang thắp đèn.

Mẹ nó tình huống này là như thế nào?

Ngay cả Tô Yên bình tĩnh nhất trong ba người, kiến thức lại rộng rãi, cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ.

Trầm mặc hơn nửa ngày, mới có người mở miệng, Tào Vĩ Ba hít khí nói: "Một thôn không ai ở thế nhưng lại xuất hiện ngọn đèn dầu, đây thật là tà môn!" Hắn quay đầu hỏi Tô Yên: "Làm sao bây giờ?"

"Thu thập đồ đạc, xuống núi đi."

"Cái gì!" Hai người đều ngây ngẩn cả người, Tào Vĩ Ba nói: "Bây giờ xuống núi a, không phải chúng ta nên đi qua đó tìm hiểu đến tận cùng sao, cô tới chính là điều tra thần quái sự kiện, chẳng lẽ không muốn nhìn xem bên trong đã xảy ra cái gì sao?"

"Nguyên lai anh biết a!" Tô Yên liếc trắng mắt,"Vậy anh còn hỏi tôi, không phải vô nghĩa sao."

Tào Vĩ Ba hộc máu.

"Đại tỷ của tôi, thời điểm này còn có tâm trạng đùa giỡn."

"Vì sao lại không có tâm trạng! Dù sao cũng phải đi, mọi người cẩn thận một chút là được!"

Tô Yên nói xong tiến vào lều trại, cầm mấy bình nước ra, phân phát cho bọn họ, nói: "Trong thôn còn không biết có cái gì đang chờ chúng ta, trước tiên nghỉ ngơi một chút, khôi phục thể lực." xác vừa mệt vừa khát, ngồi xuống uống chút nước, Tào Vĩ Ba lấy ra cánh gà móng heo đậu khô hút chân không, mở ra ba người cùng ăn.

Lúc sau Tào Vĩ Ba muốn đi vệ sinh, một người chui vào trong rừng cây.

Diệp Tiểu Mộc vừa ăn vừa cười với Tô Yên.

"Cậu cười cái gì!"

Tô Yên trừng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy xâu táo đặt trên lửa trại kia, nghiên cứu.

"Tôi cảm thấy, lúc nấy cô cùng ngày thường không giống nhau lắm." Diệp Tiểu Mộc giải thích,"Ban nãy thời điểm bị ảo cảnh vây khốn, biểu hiện của cô thật sự bình tĩnh cùng nghiêm túc, ít khi nói cười, cùng cô của những ngày thường thật sự không giống như là cùng một người."

"Đó là đương nhiên rồi." Tô Yên đắc ý mà nháy đôi mắt,"Như vậy mới là một pháp sư đủ tư cách, tựa như một vận động viên chuyên nghiệp, bình thường cậu lầy lội lười nhác như thế nào cũng được, nhưng khi ra chiến trường, cậu phải hết sức chăm chú, bảo trì cảnh giác cực cao, bởi vì tùy thời đều có khả năng gặp phải nguy hiểm mới, một chút phân tâm có khả năng sẽ phải chết."

Diệp Tiểu Mộc thụ giáo gật gật đầu.

Tô Yên nói: "Cậu cũng không kém, lần đầu tiên dùng pháp thuật chiến đấu, đã biểu hiện lão luyện đến như vậy, không có sai sót."

Nhắc tới điều này, Diệp Tiểu Mộc tiểu cười nói: "Tôi ngay từ đầu cũng thực mới lạ, chỉ là sau đó chậm rãi thích ứng."

Tô Yên lắc đầu, nói: "Cậu biết pháp sư bình thường cần dùng bao lâu thời gian mới có thể thích ứng chiến trường?"

Không đợi Diệp Tiểu Mộc trả lời, cô nói tiếp: "Cứ lấy tôi ra mà nói, cũng coi như là từ nhỏ bắt đầu tu hành, hơn mười tuổi mới bắt đầu làm tuỳ tùng cho sư phụ, xử lý một ít thần quái sự kiện, nhưng thời điểm lần đầu tiên yêu cầu tôi động thủ giết một con quỷ, tay tôi run rẩy rất lâu, loại cảm giác này giằng co ít nhất hơn mười lần, mới khá hơn một chút, cậu là lần đầu tiên diệt giết tà vật, thẳng thắn mà nói, biểu hiện này của cậu không bình thường."

Diệp Tiểu Mộc có chút kinh ngạc, nói: "Có lẽ tôi cùng người khác không giống nhau?"

Tô Yên liếc mắt cười: "Cậu tưởng tôi nói cậu thiên phú hơn người sao, chuyện này không liên quan đến thiên phú, lúc nãy khi cậu chiến đấu, biểu hiện ra giống như một người khác."

' “h:iyên này là vì sao^2" "Tôi đây cũng không biết, có lẽ kiếp trước cậu chính là pháp sư, sau đó thai trung chỉ mê so với người khác nhẹ một chút, còn giữ lại ít tiềm thức chiến đấu của kiếp trước? Không chừng là vậy đó."

Diệp Tiểu Mộc khiếp sợ mà nhìn cô.

"Nhưng mà loại sự tình này cũng không có căn cứ, không cần nghĩ nhiều, tóm lại là chuyện tốt."

Tô Yên mở đồng hồ đến nấc lớn nhất (phía trước vì tiết kiệm linh lực nên đã tắt), đứng dậy đi vòng vòng vài bước, lắc đầu nói: "Đồng hồ không nhạy, thuyết minh phụ cận có cường khí tràng quấy nhiễu, hoặc là pháp trận cường đại, hoặc chính là tà vật quá nhiều."

Nói xong, cô quay đầu nhìn Phong Môn Thôn đang rực ánh đèn dầu, lắc đầu thở dài: "Thật không ngờ sự tình phức tạp như vậy a, nhìn thấy những ánh đèn không nên tồn tại đó, tôi liền thấy hơi sợ, à đúng rồi, chúng ta đi thẳng tới đây, vì sao cũng không gặp được Thụ Tâm pháp sư bọn họ?"

"Có lẽ bọn họ đã trở về?"
Bình Luận (0)
Comment