Chương 3150: Hỷ Yến (1)
Chương 3150: Hỷ Yến (1)Chương 3150: Hỷ Yến (1)
"Có khi nào là chúng tôi xuyên qua không, cái sơn động kia chính là đường hầm thời không, chúng ta đi ra khỏi bên kia, liền xuyên qua thời không, đi vào một trăm năm hoặc hai trăm năm trước?" Tào Vĩ Ba đưa ra một suy đoán lớn mật.
Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khiếp sợ.
Thật sự cũng không phải không có loại khả năng này a. Vấn đề là, điều này đã vượt qua phạm trù pháp thuật, trước mắt bọn họ người đang ở núi sâu rừng già, cũng vô pháp đi nghiệm chứng.
"Tôi luôn cảm thấy, mặc kệ là xuyên qua hay là ảo giác, lựa chọn thời gian này nhất định là có nguyên nhân, có lẽ là có người muốn chúng ta thấy sự tình từng phát sinh ở nơi này."
Suy đoán của Diệp Tiểu Mộc mang đến linh cảm cho Tô Yên, suy nghĩ rồi nói: "Mới vừa rồi hai người kia không phải nói tướng quân phủ muốn tổ chức tiệc cưới gì sao, chúng ta cũng có thể đi xem."
Vì thế ba người tản bộ dọc theo thôn lộ đi về phía trước, trải qua những dãy nhà cửa, có vài nhà đều sáng đèn, có nhà còn mở cửa, có thể nhìn thấy có người ở trong sân làm việc nhà vân cân các sự tình.
Toàn bộ chính là sinh hoạt bình thường của một thôn nhỏ, hơn nữa người cũng rất nhiều, nhà cửa cũng nhiều hơn so với thôn trang trong thế giới chân thật.
Dọc đường đi đến đầu thôn liền nhìn thấy tòa từ đường kia.
Hiện tại từ đường vẫn còn mới, có một cánh cửa cao bằng người, bên ngoài đặt hai con sư tử đá, nhìn qua cũng thực khí phái, phía sau viện có một phòng nhỏ, một chiếc ghế dựa đặt ở cửa, có một lão nhân đang ngồi hút thuốc lá sợi.
Ở Phong Môn Thôn trong hiện thực, đến nơi này đã là đến cùng, mặt sau chính là một triển núi cỏ cây dày đặc, nhưng hiện giờ trước mắt bọn họ nhìn thấy lại là càng nhiều tòa nhà, dọc theo dốc núi thoai thoải một đường sắp hàng đi lên, diện tích chiếm địa so với thôn trong hiện thực lớn hơn rất nhiều. Đây đã không phải là sơn thôn, mà là quy mô một trấn nhỏ.
Nương ánh trăng, có thể nhìn thấy ở cao nhất trên triển núi nhất là một tòa nhà còn lớn hơn biệt thự trong thực tế, có một nhà lầu ba tầng, bên ngoài là một sân rất rộng, trong viện hai bên lối đi nhỏ tất cả đều treo đèn lồng đỏ thẫm, có người ở trong sân đi tới đi lui. "Đúng rồi, mọi người nói, tướng quân này, có khi nào chính là bản nhân của tượng tướng quân ở cửa thôn kia không?"
Diệp Tiểu Mộc đột nhiên nói một câu khiến Tô Yên và Tào Vĩ Ba đều đứng lại.
"Không chừng là như vậy đó... Vừa lúc chúng ta mới vừa vào thôn, cũng không có nhìn thấy tượng tướng quân, tướng quân này hiển nhiên là đại lão trong thôn, không chừng là sau khi hắn chết, người trong thôn lập tượng cho hắn đó." Tô Yên cũng triển khai phỏng đoán.
Ba người dọc theo sơn lộ, hướng tới gần tòa nhà kia, trên đường gặp được không ít người từ trong nhà đi ra, trong tay đều dẫn theo một túi màu đỏ, hẳn đều là đi tặng lễ cho nhà tướng quân.
Vừa lúc không ai nhìn thấy bọn họ, cũng không cần trốn tránh, ba người nghênh ngang đi tới ngoài cửa biệt thự kia.
Có một đôi nam nữ bộ dáng người hầu đứng ở ngoài cửa, một người phụ trách đăng ký tên họ, một người thu lễ. Ba người đứng ở cửa nhìn một hồi, phát hiện đồ tặng lễ cái gì cũng có, có người tặng tiền, đều là xâu hai mươi tiền hoặc ba mươi tiền, cũng có tặng vải, một hai xấp, còn có người tặng quần áo hài tử, đều được ghi lại theo cấp bậc.
"Bọn họ dùng tiền Đạo quang thông bảo, thời đại này là Vấn Thanh." Diệp Tiểu Mộc cố ý xem xét chữ trên đồng tiền một hồi, có một phát hiện trọng đại.
"Vãn Thanh... Tôi cũng nghe nói, tổ tiên đời thứ nhất của Phong Môn Thôn này, chính là thời điểm Vãn Thanh dọn lại đây." Tào Vĩ Ba lẩm bẩm nói.
Bọn họ lẫn trong đám khách khứa đi vào cửa, trong viện giăng đèn kết hoa, nơi nơi điểm đèn lồng, chiếu sáng trưng toàn bộ sân, liếc mắt một cái nhìn lại, viện này thật sự đẹp, có suối nước giả sơn, hành lang điêu lan, trên đường còn có cầu nhỏ, dưới cầu chính là hồ sen xanh xanh, giữa hoa sen có cá chép bơi lội, ven bờ hoa nở chùm chùm, cây cảnh khắp nơi... Tất cả những thứ này đều làm ba người cảm thấy khiếp sợ, giống như bọn họ giờ phút này không phải đang ở tiểu sơn thôn, mà là đang ở Tô Châu lâm viên.
"Có thể so với Tô Châu lâm viên hay không tôi không dám nói, nhưng mà, bố cục của viện này, nhiều hoa cỏ giả sơn gì đó như vậy, đều là cần đại công phu, tuyệt không phải bố cục nhà giàu mới nổi bình thường ở nông thôn có thể có." Ở trong vườn đi dạo một hồi, Tô Yên đưa ra suy đoán của mình.
Vườn rất lớn, bọn họ đều đi hết một lần, kết quả mù mắt chó, ở sau một tòa giả sơn không người sát tường, bọn họ đụng phải một đôi dã uyên ương đang tiến hành nam nữ hữu hảo giao lưu (nếu là vợ chồng không ai ra (không thể nói) để phán đoán là nữ tử trẻ tuổi, thân mình trắng bóng, vừa thấy chính là tiểu cô nương.
Nam đứng ở phía sau cô, nửa người trên thật ra vẫn còn quần áo, nhìn qua giống một anh nông dân rất bình thường, biểu tình... tựa hồ có hơi dại ra?
Không chờ Diệp Tiểu Mộc nhìn cẩn thận, Tô Yên một tay lôi hắn đi,"Mấy người muốn chết a, làm gì nhìn kỹ vậy!"
"Cái này gọi xem phim sống nha, tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy!" Tào Vĩ Ba có chút kích động.
Tô Yên trừng hắn liếc mắt một cái nói: "Về nhà xem video đi!"
"Hắc hắc, cái đó đâu có giống nhau. Đây chính là người thật, còn là phiên bản cổ đại" Tào Vĩ Ba thập phần lưu luyến mà rời bước đi.
Tô Yên không để ý tới hắn, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Mộc liếc mắt một cái, thấy hắn biểu tình dại ra, cả giận nói: "Cậu cũng rất muốn trở về xem đúng không?"
"Cái gì?"
Diệp Tiểu Mộc sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại nói: "Nào có a, tôi chỉ cảm thấy, người nam kia biểu tình có gì đó sai sai, người bình thường ở thời điểm như vậy... Ặc, lẽ ra phải là rất hưởng thụ chứ?"
"Ai cùng cậu thảo luận chuyện này a, nam nhân đều là lưu manh!"
Tô Yên không nghe xong đã đỏ mặt chạy mất.
Yến hội cử hành ở trung viện, ở trên một quảng trường lớn được lát bằng đá, có bày có bảy tám tấm bàn vuông, đại bộ phận đã có người ngồi, đồ ăn còn chưa mang lên, đa số đang uống trà cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, có người hầu ở giữa các bàn ăn lui tới, bưng trà đổ nước hầu hạ, khung cảnh thập phần náo nhiệt.
Trên hai cánh cửa lớn phía trước chủ trạch đang mở, dán hai chữ "Hï" lớn, một tấm rèm màu đỏ che khuất nội thất.
"Một lát sẽ cử hành hôn lễ, tôi còn chưa từng thực sự được nhìn thấy hôn lễ thời cổ đại, bây giờ có thể được xem a." Tào Vĩ Ba ngồi xuống một vị trí không ai ngồi, chống cằm, tựa hồ đang tự hỏi, đột nhiên giảo hoạt cười, nói với hai người: "Không biết tân nương tử ở đâu a, lúc này hẳn là đang hoá trang thay quần áo nhỉ, hay là chúng ta đi vào nhìn thử?"
"Lưu manh!"
Tô Yên đối với đề nghị của hắn tỏ ra khinh thường.
"Ai nha, Cao Thịnh ngươi đã về rồi! Tìm ngươi lên đồ ăn đó, đêm nay Một bác gái túm chặt lỗ tai một anh chàng từ bên ngoài đi vào tới, lớn tiếng quở mắng. Anh chàng cũng không phản kháng, ngơ ngác mà đi theo sau bà.
Diệp Tiểu Mộc cùng đi qua, đi đến trước mặt người nọ, nhìn hơn nửa ngày, biểu tình như suy tư điều gì.
"Làm sao vậy?" Tô Yên hỏi.
"Người kia... Mới vừa rồi chúng ta ở trong hoa viên nhìn thấy yêu đương vụng trộm, người nam trong đó hình như chính là hắn."