Chương 3157: Ngày Càng Phức Tạp (2)
Chương 3157: Ngày Càng Phức Tạp (2)Chương 3157: Ngày Càng Phức Tạp (2)
Gã không lông mày còn muốn nói cái gì, một tăng nhân phía sau lách người đi tới, người này vóc dáng rất cao, rất gầy, mặc một chiếc áo cà sa màu đỏ rực, mặt trên thêu đầy miếng kim loại sáng lấp lánh, dưới ánh trăng sáng lấp lánh lên.
Diệp Tiểu Mộc liếc mắt một cái nhìn thấy hắn, nghĩ tới chiếc áo cà sa của Đường Tăng trong Tây Du Ký...
Hòa thượng này sắc mặt ngăm đen, nhìn qua rất ôn nhã, chắp tay trước ngực, gật gật đầu nói với Tô Yên: "Ta là Thụ Tâm, đây là sư đệ của ta Cổ Soái, tính tình hắn không tốt, đã đắc tội rồi."
Hắn chính là Thụ Tâm pháp sư...
Ba người đều mở to hai mắt ra nhìn, một trong những nhân vật tân sinh đại biểu Pháp Thuật Giới Đại, một trong Đạo Phật song tuyệt, đệ nhất đệ tử Vân Đài Sơn, nghe nói tuổi còn trẻ hắn đã là La Hán bài vị, thực lực ở trong toàn bộ Phật môn đệ tử đời thứ hai cũng có thể nằm trong ba người đầu tiên.
Cường giả chân chính.
Hơn nữa thái độ còn khiêm tốn hữu hảo như vậy. Tô Yên lập tức lộ ra ánh mắt lấp lánh, vội vàng xua tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, hiểu lầm mà thôi, ta là Nam Sơn Hội Tô Yên, hắn là trợ thủ của ta Diệp Tiểu Mộc, người này..."
Tào Vĩ Ba cướp lời giới thiệu bản thân, khiêm tốn mà cười với Thụ Tâm thiền sư,"Quý sư đệ Lâm Băng, là hảo huynh đệ của ta, hắn thường xuyên nhắc tới thiền sư với ta."
"Ai2" Thụ Tâm thiền sư nhìn về phía mấy sư huynh đệ bên cạnh.
"Một ngoại môn đệ tử." Người tên Cổ Soái kia dùng ngữ khí khinh thường mà nói.
Thụ Tâm thiền sư chưa nói gì, nhìn Tô Yên, nói: "Cô nương là đích truyền của Nam Sơn Hội sao?"
"Cái này... không được tính rồi, ai đều biết, sư tổ ta Nhất Cốc đại sư chỉ có hai đệ tử đích truyền."
Thụ Tâm thiền sư khẽ gật đầu, nói: "Cũng coi như là danh môn."
Cổ Soái hỏi: "Các ngươi từ đâu tới đây, ở chỗ này làm cái gì?"
Loại ngữ khí chất vấn này, làm Tô Yên cùng Diệp Tiểu Mộc khó chịu, mặc kệ hắn, Tào Vĩ Ba đại khái giải thích một hồi, Thụ Tâm thiền sư nghe Cổ Soái nói: "Được rồi, bọn ta cũng muốn hạ mộ, các ngươi vất vả rồi, mời trở về đi."
"Dựa vào cái gì, đây là địa phương nhà ngươi sao?"
Cổ Soái còn muốn tranh luận, bị một hòa thượng hơi béo đứng bên cạnh quát lớn bắt im, tiếp theo nói với Tô Yên: "Không phải không cho các ngươi đi, theo như bọn ta hiểu biết, cổ mộ này phía dưới khả năng sẽ có nguy hiểm, sư huynh đệ bọn ta mấy người phối hợp ăn ý, đến lúc đó sợ là không thể bảo hộ các ngươi chu toàn."
"À, chuyện này các ngươi không cần nhọc lòng, tự chúng tôi có thể chiếu cố bản thân."
Hòa thượng béo nhìn Thụ Tâm thiền sư.
"Đi thôi." Thụ Tâm thiền sư nói rồi cất bước vào từ đường, những người còn lại cũng theo tới.
"Chúng ta cũng đi."
Tô Yên một bàn tay ấn bả vai Diệp Tiểu Mộc, hạ giọng nói: "Đừng sợ bọn họ, tôi sẽ không để cho bọn họ khi dễ cậu."
Diệp Tiểu Mộc trong lòng ấm áp, cũng trả lời một câu: "Tôi cũng sẽ không để người ta khi dễ cô."
Tào Vĩ Ba nghe thấy, hừ một tiếng nói: "Cậu đó, bảo vệ tốt bản thân là được rồi."
Qua từ đường, đi tới bên cạnh giếng nước, Diệp Tiểu Mộc nhìn thấy dây thừng lúc nấy bọn họ cột chặt vẫn còn đó, trong lòng có chút hoài nghị, nếu dây thừng còn ở đây, thuyết minh bọn họ lúc nãy từ nơi này đi xuống sơn động, là thật sự từng phát sinh, như vậy bọn họ tiến vào ảo cảnh khi nào? Vì sao khi tỉnh táo lại xuất hiện ở trong nhà "Trương tiên sinh" kia?
Nếu có hai lần tiến vào ảo cảnh, vậy mỗi một lần đều là khi nào, là điều kiện gì kích phát?
Cái này nhất định phải làm cho minh bạch, nói cách khác, rất có thể còn sẽ có lần thứ ba.
Hắn rất muốn cùng nhóm Thụ Tâm thiền sư giao lưu một chút tin tức, xem có thể phá giải câu đố này hay không, nhưng nghĩ đến thái độ của Cổ Soái kia, vẫn là bỏ đi, miễn cho tự mình làm mất mặt mình.
Trừ Cổ Soái không nói, còn lại mấy người kia không có bất luận giao lưu gì với bọn họ, Diệp Tiểu Mộc nhìn ra được đây là biểu hiện kiêu ngạo, đại khái ở trong mắt bọn họ, ba người mình cùng bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc, bọn họ sẽ không khinh thường người khác giống như Cổ Saái. bởi vì chênh lêch auá lớn. đến miêt thi cñna không thèm nái. ăn hản không để ý bọn họ mấy tiểu nhân vật.
Trong lòng Diệp Tiểu Mộc không khỏi có chút cảm giác thất bại, nhưng điều này ngược lại kích thích tâm lý cầu thắng của hắn, thầm hạ quyết tâm sau khi trở về nhất định nỗ lực gấp bội, muốn vượt qua những người này, đến lúc đó sẽ xem sắc mặt những người này.
Nhưng mà Thụ Tâm thiền sư hình như cũng không tệ lắm, vẫn luôn tìm hiểu tình huống cùng Tô Yên, sau khi nghe cô nói xong, trầm ngâm sau một lúc lâu, nói cho cô biết, bọn họ cũng trải qua tràng ảo giác về Trương tiên sinh bị hại giống như vậy, nhưng mà thời gian sớm hơn một chút so với bọn hắn, đại khái chính là vào thời điểm bọn Diệp Tiểu Mộc mới vừa tiến vào từ đường, bọn họ đã ra khỏi ảo cảnh, lúc ấy bọn họ phát hiện phụ cận có một con tà vật, mãi truy đuổi đến núi rừng, lúc này mới lộn trở lại đây...
"Chuyện này, cũng không đơn giản như các ngươi tưởng đâu." Thụ Tâm thiền sư vừa đi, vừa từ từ nói,"Lúc trước bọn ta đã điều tra, tướng quân nơi này họ Trần, là người năm Đạo Quang, lúc ấy ở Huy Châu đảm nhiệm trưởng quan quân sự địa phương, dưới trướng có binh, hắn bị định tội mưu phản, không phải do người gây ra, mà là hắn thật sự mưu phản, hắn là người Bạch Liên giáo.
Bạch Liên giáo bị tiêu diệt ở triều Gia Tĩnh, hắn xem như dư nghiệt của Bạch Liên giáo, vẫn luôn ẩn nấp rất kín, hắn bị người ta tố giác, chính là vì lúc ấy phương bắc bị lũ lụt, rất nhiều lưu dân ùa vào Huy Châu, hắn lấy lý do cứu tế, thu nạp rất nhiều người —— ít nhất có mấy ngàn người, vì thế bị người ta tố giác hắn chiêu binh mãi mã, mưu toan mưu phản.
Triều đình phái người điều tra, kết quả phát hiện tình huống là thật, lại còn điều tra ra thân phận của hắn ở Bạch Liên giáo, chuyện này không phải là nhỏ, Trần tướng quân lúc ấy là trưởng quan quân sự, đã giết quan viên điều tra án kiện, phong tỏa tin tức.
Qua một thời gian, triều đình không thấy quan viên hồi báo, lại phái khâm sai tiến đến tra án, thế nhưng cũng mất liên lạc, lúc sau liền từ phụ cận triệu tập một chi binh mã tiến đến điều tra, cũng bị Trần tướng quân đánh chết, may mắn có người chạy thoát, hồi báo triều đình, Trần tướng quân đã mưu phản. Triều đình kinh hoảng, từ mấy châu phủ phụ cận điều động binh mã tiến đến bình định, kết quả vào Huy Châu, cũng không gặp được chống cự của Trần tướng quân... Không ai biết hắn đi địa phương nào. Cứ như vậy mà biến mất."
Nghe đến đó, Diệp Tiểu Mộc ba người đã khiếp sợ mà nói không ra lời.
Thụ Tâm thiển sư buông tay, tiếp tục nói: "Không riêng Trần tướng auân mất t†tí(đh: mấy nàn người bỉ hắn thu nhuc kia. cũna đầu mất tích theo. Triều đình tiếp tục truy tra, cuối cùng cũng chỉ tra ra vào mấy tháng trước đó, Trần tướng quân đã mang theo mấy ngàn người một đường xuất phát đi tới Tây Bắc, tiến vào cảnh nội Dự Châu, sau đó không biết tung tích."
"Chuyện này... Sao có thể như vậy được." Tô Yên nghi ngờ nói,"Mấy ngàn người a, cho dù ngụy trang như thế nào, cũng không có khả năng một chút manh mối cũng không lưu lại chứ."
"Thứ nhất, từ lần đầu tiên hắn bị cáo phát, đã biết sự tình sắp bại lộ, nhưng hắn ba lần giết chết kinh quan tiến đến điều tra, mãi đến khi đại quân tập kết tiến đến chinh phạt, hắn đã giành được cho mình thời gian gần hai tháng."