Chương 3164: Bạch Liên Giáo (2)
Chương 3164: Bạch Liên Giáo (2)Chương 3164: Bạch Liên Giáo (2)
Mộng Trạch Vũ quả nhiên hiểu rõ mọi chuyện, gật đầu nói: "Đó là một con sơn trà tinh, là năm đó Trần tướng quân gieo, một trong mấy tà vật trấn thủ cổ mộ. Thảo đầu tướng quân kia đến đây ở cũng không có gì, thế nhưng hắn muốn quật mộ tầm bảo, tất nhiên không thể giữ hắn lại. Nhưng cây sơn trà tỉnh kia lại không thể nói thẳng là vì bảo hộ cổ mộ, lúc này bịa ra mơ ước thiên sư pháp lực lý do không thể hoài nghỉ này, nếu không vạn nhất có người chạy trốn, tất nhiên sẽ hoài nghỉ cổ mộ có thứ tốt, nếu không cần gì tà vật tới trấn thủ?"
Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên liếc nhau, trong lòng đều tràn đầy cảm khái, chuyện này vốn dĩ đã xoay chuyển một lần, làm cho bọn họ cảm thấy thực giật mình, không ngờ tới lại một lần nữa có bước ngoặc lớn hơn nữa.
Ban đầu khi tới đây, bọn họ xuất phát từ tò mò, vì một thần quái sự kiện bình thường, nơi nào nghĩ đến càng lún càng sâu, còn kéo đến Bạch Liên giáo mấy trăm năm trước, hơn nữa sự tình còn chưa xong, còn có rất nhiều chuyện mình cũng không biết. Tô Yên âm thầm hít vào một hơi, nói: "Sau đó thân tộc của tướng quân ở tại trong thôn thì sao, đều bị giết?"
"Không có chuyện này, những người đó đều là người thường, không cấu thành uy hiếp, tặc đầu cùng thiên sư kia vừa chết, bọn họ liền tan đàn xẻ nghé, tỉn đồn Phong Môn Thôn có quỷ chính là truyền ra từ khi đó, đối với cổ mộ mà nói đây cũng là chuyện tốt, có thể tránh cho có người quấy rây."
Diệp Tiểu Mộc sau khi nghe xong hỏi: "Nhưng mà mãi đến thập niên 70-80, thôn này còn có người ở, những người này là từ nơi nào tới?"
"Lưu dân phụ cận mà thôi, bọn họ không biết tồn tại của cổ mộ, tường an không có việc gì vài thập niên, sau lại trong thôn có cái hài tử rớt xuống giếng cổ chết, người trong thôn đi vớt thi thể, phát hiện tồn tại của sơn động cùng cổ mộ, khiến cho tà vật thủ mộ thức tỉnh, giết chết một ít người, tất cả những người còn lại đều chạy thoát. Thôn này từ đây lại không ai ở."
"Chuyện này... Đơn giản như vậy sao."
"Đơn giản như vậy đó.", Mộng Trạch Vũ nhún vai,"Những suy đoán cùng lời đồn trên mạng, đều là thêm thắt bịa đặt, không đáng nhắc tới, mười mấy năm trước, Phong Môn Thôn bị dân phượt phát hiện, dần dần nổi danh, không ngừng có người lại đây tìm kiếm, nhưng bởi vì đã là xã hội hiện đại, tà linh thủ mộ không dám lại tùy tiện giết người, để tránh dẫn tới chú ý lớn hơn nữa, vì thế chỉ dọa bọn họ bỏ đi.
Nhưng tà vật thủ mộ cũng là không theo kịp thời đại, bọn họ không thước, không dám tới gần, mà ở thời đại này, đều do giáo sư Viên, tạo ra cái gì gạo lai, làm quá nhiều người ăn no không có chuyện gì làm, càng là địa phương khủng bố, ngược lại càng làm cho bọn họ cảm thấy kích thích, từng nhóm từng nhóm tiến đến vây xem, không dứt.
Vốn dĩ vùng này nước ngầm dư thừa, thôn sau giếng nước đầy ắp, không ai có thể phát hiện mật đạo hạ mộ, cũng không có gì, mười mấy năm trước, nơi này nước ngầm khô kiệt, giếng nước cũng cạn, rất dễ dàng bị người phát hiện ra mật đạo, bí mật cổ mộ có thể duy trì đến bây giờ thực không dễ dàng, sớm muộn gì cũng có ngày bị thế nhân phát hiện."
Diệp Tiểu Mộc nghe đến câu cùng, xác định lời hắn nói chính là sự thật, lúc trước hắn tìm tòi trên mạng về Phong Môn Thôn, thấy có người phân tích nguyên nhân nơi này trở thành thôn hoang vắng, trong đó một suy đoán khoa học nhất chính là địa phương khe núi khô kiệt, đến đập chứa nước phụ cận cũng không có nước, người Phong Môn Thôn không có nước dùng, lúc này mới toàn thôn dọn ra núi lớn.
Chân tướng sự tình từ đầu tới đuôi, hoàn toàn rõ ràng.
Tô Yên hít một hơi thật sâu, thần sắc phức tạp mà nhìn Mộng Trạch Vũ, nói: "Ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo, thứ nhất, không phải ngươi nói nơi này có thủ mộ tà vật sao, vì sao chúng ta đi xuống lại không gặp nó? Đừng nói là những thủy thi kia, bọn họ vô pháp lên trên mặt đất đi hại người."
Mộng Trạch Vũ cười nói: "Ngươi hỏi vấn đề thứ hai đi."
"Ngươi là ai, vì sao ngươi hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện như vậy?" Tô Yên lấy hết can đảm hỏi, cô ý thức được chuyện này không đơn giản như vậy.
"Ta là ai nhỉ?"
Mộng Trạch Vũ một bàn tay vuốt cằm, chậm rãi nói: "Lúc nãy ta có nói qua, Trần tướng quân ngay từ lúc ban đầu của nghi thức hiến tế đã hy sinh chính mình, nghỉ thức là do thủ hạ Đại Tư Tế của hắn tiếp tục chủ trì. Chờ sau khi mọi người chết rồi, hắn còn phải phụ trách giải quyết tốt hậu quả. Hắn là người duy nhất sống sót tại hiện trường, hắn cần phải tồn tại, bởi vì thứ nhất, cổ mộ cần phải có người giữ gìn, để tránh bị người khác phá hư, thứ hai, mục đích hiến tế, chính là muốn sau tám mươi mốt năm nữa Bạch Liên Thánh Nữ giáng lâm, đến lúc đó cần phải có người tiếp dẫn, lại làm một nghỉ thức khải phong.
Nghỉ thức này cần phải do người sống làm, bởi vậy Đại Tư Tế có thể cưới vợ sinh con, sau khi hắn chết, con hắn phải kế thừa hắn truyền thừa, tiếp tục bảo hộ cổ mộ, nói trắng ra một chút, gia tộc Đại Tư Tế, chính là Nghe đến đó, Diệp Tiểu Mộc ba người nội tâm không thể chấn động hơn, hồi tưởng từng màn trải qua sau khi hạ mộ, Mộng Trạch Vũ thuần thục dẫn lối, dọc đường mở ra cơ quan, mới để bọn họ lên đường bình an mà đi đến nơi này—— bởi vậy đường đi thái bình, làm cho bọn họ cũng không có cảm giác thám hiểm, thậm chí còn không có cái đặc sắc của trộm mộ như trong "Ma Thổi Đèn".
Nhưng Diệp Tiểu Mộc tin tưởng, một tòa đại mộ giống như vậy, tất nhiên là cơ quan thật mạnh, nguy cơ tứ phía, bọn họ toàn dựa theo dẫn dắt của Mộng Trạch Vũ mới có thể một đường không chút gợn sóng mà đi đến nơi này.
"Ngươi là Đại Tư Tế?" Những lời này từ trong miệng Diệp Tiểu Mộc phát ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Mộng Trạch Vũ nhẹ nhàng cười, nói: "Lời này cũng không sai, nhưng mà, nói càng chuẩn xác hơn thì ta là truyền nhân của gia tộc Đại Tư Tế. Năm đó chủ trì nghi thức hiến tế là tổ tiên ta."
Diệp Tiểu Mộc ba người trầm mặc không nói, tuy rằng lúc trước đã có suy đoán đối với thân phận của hắn, nhưng thật sự xác định, vẫn là cảm thấy một loại áp lực chấn động.
"Nhưng các ngươi yên tâm, ta không có ngu ngốc như bọn họ, trung với cái gì Bạch Liên Thánh Nữ." Mộng Trạch Vũ có chút trào phúng mà hừ một tiếng, nói: "Những tổ tiên đó của ta cũng đủ ngốc nghếch rồi, vì cái gọi là Thánh Nữ, nhiều thế hệ thủ tại chỗ này, sinh hoạt như bị cấm dục, tìm người nối dõi tông đường, cũng đều là vì có thể có hậu nhân để chấp hành sứ mệnh này.
Nhưng mà, sứ mệnh này đã định sẵn là một trò cười: Bọn họ hiến dâng nhiều năm tích lũy cho Bạch Liên giáo, còn có tính mạng nhiều người như vậy, chính vì có thể loại bỏ Thát Lỗ lật đổ Thanh triều, kết quả... Tất cả mọi người đều biết, không tới mấy thập niên, Thanh triều đã diệt. Cho dù Thánh Nữ rời núi, cũng mất đi ý nghĩa phấn đấu năm đó của Bạch Liên giáo.
Cho nên thái gia gia của ta cuối cùng đưa ra một quyết định chính xác, ngài từ bỏ việc sống ở chỗ này đến chết già, dọn tới ở trong thành thị phụ cận, vừa sinh hoạt như người bình thường, vừa có thể chiếu ứng đến cổ mộ. Đến thế hệ này của ta, đã không có gì khác người bình thường. Cái gọi là nghỉ thức hiến tế Thánh Nữ, theo ta thấy chính là trò cười đáng chê, nhưng tổ tiên ta lại dấn thân trong đó, không thấy rõ chân tướng, đây không phải một loại bi ai sao."
Mộng Trạch Vũ đi đến cuối kho hàng, quay đầu nhìn một phòng đầy bảo bối, ánh mắt lộ ra một cỗ thâm thúy.