Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3169 - Chương 3175: Thanh Tỉnh (1)

Chương 3175: Thanh Tỉnh (1) Chương 3175: Thanh Tỉnh (1)Chương 3175: Thanh Tỉnh (1)

Nếu không phải Mộng Trạch Vũ nắm chắc thắng lợi, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chính mình khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện được chân tướng, giờ phút này đại khái đã giống như Thụ Tâm thiền sư "Chết đuối" ở trong nước.

Tuy rằng không rõ Mộng Trạch Vũ là làm được hết thảy những chuyện này như thế nào, nhưng chân tướng dù sao cũng là sáng tỏ.

Nghĩ vậy, Diệp Tiểu Mộc lại nhắc tới vấn đề kia, nói: "Ngươi nhào nặn ra hết thảy, rốt cuộc muốn làm gì?"

Mộng Trạch Vũ nhún vai, nói: "Những gì nói lúc trước hơn phân nửa là thật, thứ nhất, ta chán ghét cuộc sống của người giữ mộ, ta một thân pháp lực, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió ở Pháp Thuật Giới, nhưng ta không có giúp đỡ, cho nên ta bố trí ảo cảnh, để Thụ Tâm thiền sư mắc mưu."

Hắn dứt khoát dịch đến bên cạnh Thụ Tâm thiền sư, ôm cổ hắn, Thụ Tâm thiền sư vẫn đang ngủ say như cũ.

"Mặt khác, ta cũng đích xác cần thân thể cùng hồn lực hai người một nam một nữ, để duy trì pháp trận, miễn cho thánh mẫu chạy khỏi pháp trận."

"Ngươi có lòng tốt như vậy sao?" Tô Yên nghe thế nhịn không được xỉa một câu.

"Không có không có." Mộng Trạch Vũ vội vàng lắc đầu, giải thích,"Vài thập niên trước, Thánh Nữ nên ra khỏi rồi, nhưng gia tộc ta vẫn luôn tăng mạnh phong ấn, hết thảy những điều này, Thánh Nữ kỳ thật đều biết, một khi để nàng ra khỏi, các ngươi ngẫm lại, oán khí nàng tích lũy vài thập niên, đầu tiên sẽ tìm ai để xả? Ta không muốn trở thành con quỷ thứ nhất dưới lưỡi đao của nàng."

"Vừa lúc các ngươi cùng Thụ Tâm trước sau cùng đi vào, vì thế ta liền thiết lập mê cục này, dùng để uy hiếp bọn họ, làm cho bọn họ hướng về ta, vốn định để cho bọn họ "giết" ngươi, sau đó đem thân thể bọn họ chuyến đến cổ mộ, để mọi thứ liền mạch, làm cho bọn họ cho rằng hết thảy điều này đều là thật sự từng phát sinh, do đó sẽ nghe lệnh ta... Vốn là kế hoạch một công đôi việc, bị các ngươi làm cho phức tạp."

"Ngươi vẫn thành công, ở một khắc cuối cùng, hắn cũng hỏng rồi." Nhớ tới thời khắc cuối cùng Thụ Tâm thiền sư cùng mình trải qua tử đấu, Diệp Tiểu Mộc trong lòng tất cả cảm khái, hận không thể xông lên đem Mộng Trạch Vũ xé thành từng sợi như mực khô.

!^ manh đao tâm eủa hắn đích vác vưở† aua †ởng †na của †a nhưng mà rốt cuộc vẫn là làm được, đợi lát nữa ta sẽ đem bọn họ đưa hết vào cổ mộ, ở trong tầng thứ tư ảo cảnh vì bọn họ bịa ra một cái cớ hợp lý, sau khi bọn họ thanh tỉnh, sẽ cho rằng hết thảy đều là chân thật phát sinh qua... Tóm lại không uổng ta phí nhiều sức lực như vậy."

"Ngươi vì sao muốn nói cho bọn ta biết chân tướng!"

"Bởi vì, các ngươi sắp chết, con người ta nhân từ, không muốn các ngươi mang theo nghỉ hoặc lên đường."

Hắn đi tới, không màng bọn họ giấy giụa, dùng dây thừng từng vòng quấn quanh người bọn họ, trói rất rắn chắc, trước khi đi, hắn dùng tay nhéo nhéo mặt Tô Yên,"Thật là một mỹ nhân a, đáng tiếc."

Hắn lấy ra hai sợi tơ hồng, lần lượt quấn quanh cổ hai người, sau khi tác pháp, hai người đều cảm thấy trên cổ một trận tê mỏi, vốn dĩ Diệp Tiểu Mộc âm thầm đề khí, nghĩ còn có thể có cơ hội tự cứu gì, đột nhiên, chân khí tựa như đọng lại ở trong kinh mạch, muốn trở lại đan điền, rốt cuộc vô pháp điều động.

Kinh mạch bị phong...

Vì thế, Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên chỉ có thể mắt nhìn Mộng Trạch Vũ bế Thụ Tâm thiền sư lên, khiêng ở một bên vai, lại bế Cổ Soái lên, khiêng ở bên kia, đẩy cửa đi ra ngoài.

Diệp Tiểu Mộc lập tức giãy giụa, ý đồ thoát khỏi dây thừng, nhưng đây rốt cuộc không phải quay phim truyền hình, người tốt bị trói luôn có biện pháp trốn thoát, kết quả giãy giụa nửa ngày cũng vô dụng, chỉ có thể từ bỏ.

"Yên Yên, làm sao bây giờ?"

Tô Yên không để ý đến hắn, thử linh hồn xuất khiếu, kết quả cũng không thể thành công, hiển nhiên cái tên đáng giận Mộng Trạch Vũ kia đối với hết thảy đều đã làm tốt chuẩn bị.

Tô Yên chửi rủa thô tục tổ tông mười tám đời Mộng Trạch Vũ, phát tiết xong rồi, nói với Diệp Tiểu Mộc: "Chỉ còn lại có một biện pháp."

"Biện pháp gì?" Diệp Tiểu Mộc cảm giác thấy được hy vọng.

"Cứu mạng a!" Tô Yên gân cổ lên kêu to.

Diệp Tiểu Mộc lập tức ngây ngốc, biện pháp cuối cùng Tô Yên nói chính là cái này?

"Thôn hoang vắng này căn bản không có ai!" Diệp Tiểu Mộc nhắc nhở.

"Lỡ như Thụ Tâm thiền sư bọn họ còn có hậu viện thì sao, chẳng lẽ cậu còn có biện pháp gì khác?"

Mình đích xác cũng không có biện pháp. Diệp Tiểu Mộc vì thế cùng cô nghe thấy có tiếng bước chân, vì thế kêu càng hăng say hơn.

Kết quả đẩy cửa tiến vào chính là Mộng Trạch Vũ.

Hai người nhanh chóng câm miệng.

"Đừng kêu, các ngươi kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy."

Lời thoại kinh điển đây mà.

Hắn đi tới trước mặt Tô Yên, một bàn tay đặt ở trên vai cô, nâng cằm cô lên, nói: "Ta mới vừa suy nghĩ trên đường đi, ngươi xinh đẹp như vậy, người lại thông minh, thôi ngươi làm lão bà của ta đi, cùng lắm thì ta tốn thêm chút sức, lại tìm nữ pháp sư tới đây để hiến tế, ngươi thấy như thế nào?"

Tô Yên sửng sốt một chút, lập tức đá lông nheo với hắn, thỏ thẻ: "Vậy ngươi mau thả người ta ra đi."

"Ngươi thật sự nguyện ý?"

"Có thể a, dù sao vẫn đỡ hơn chết."

"Nhưng mà chúng ta là kẻ thù, cũng không có cảm tình."

"Ngươi cũng không có giết người phóng hỏa, không tính là kẻ thù, cảm tình thì có thể từ từ bồi dưỡng mà."

Mộng Trạch Vũ cười cười,"Vậy hiện tại bồi dưỡng đỉi, trước tiên kêu ta một tiếng lão công nghe thử."

Tô Yên lập tức cứng họng.

"Người ta... cần phải thích ứng một chút chứ."

"Vậy ngươi chậm rãi thích ứng, cho ngươi thời gian suy xét."

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt đầu đà béo mấy người còn dư lại, lần này không hề khiêng (phỏng chừng mới vừa khiêng hai người mệt muốn chết rồi), mà là đi tới phá mấy miếng ván cửa sổ, dùng dây thừng bó chặt, biến thành một cái cáng đơn sơ, đem chất vài người lên, kéo một đầu ra cửa.

"Tôi cảm giác, hắn hình như có chút tình ý đối với cô." Chờ hắn đi rồi, Diệp Tiểu Mộc nói.

Tô Yên trầm mặc một chút, thở dài: "Cậu muốn nói, tôi nên sắc dụ hắn sao?"

"Cái này chính cô suy nghĩ xem."

"Tôi nghe cậu."

Diên Tiểu Môc lăng nói: "Vì eao nahe tôi" Tô Yên nhỏ nhẹ nói: "Nếu cậu muốn tôi làm, cái gì tôi cũng có thể hy sinh, nếu cậu không cho, vậy quên đi."

Diệp Tiểu Mộc hoàn toàn ngây người, cảm giác trong lòng có thứ gì ấm áp, sau một lúc lâu, hắn cắn răng nói: "Cô lựa chọn làm cái gì, tôi đều có thể lý giải, nếu cô lựa chọn chết, tôi đây sẽ chết cùng cô!"

Hai người tay ở sau lưng gắt gao nắm lấy nhau.

"Vậy chúng ta vẫn sẽ cùng nhau kêu cứu mạng."

Hai người cùng nhau tiếp tục kêu cứu mạng, lần này qua thật lâu, Mộng Trạch Vũ đã trở lại, hỏi Tô Yên, Tô Yên hoàn toàn không phản ứng.

Mộng Trạch Vũ cũng không bắt buộc, đem hai người cùng đưa lên cáng, kéo ra cửa.

Sau khi ra cửa, Diệp Tiểu Mộc quan sát tả hữu, từ ngõ nhỏ đi ra ngoài đến đại lộ, hắn phân biệt ra phương hướng. Vẫn là ở trong thôn Phong Môn Thôn, phòng lúc nãy bọn họ bị giam giữ, đúng là lúc ban đầu sau khi bọn họ phát hiện giếng cổ, khi mình trở về lấy dây thừng, từng nhìn thấy tòa nhà có một tiểu nữ quỷ, trong trí nhớ mình chưa hề tiến vào.

Chẳng lẽ, mình đã ở chỗ này bắt đầu tiến vào ảo giác?
Bình Luận (0)
Comment