Chương 3179: Tiên Tử Giá Lâm (3)
Chương 3179: Tiên Tử Giá Lâm (3)Chương 3179: Tiên Tử Giá Lâm (3)
Ba người vừa thảo luận vừa quan sát cửa thôn, đợi chừng nửa giờ cũng không thấy có chút động tĩnh nào.
Hai hoa sen tỉnh kia không ra, đám người Thụ Tâm thiền sư cũng không ra tới.
Cổ Soái cùng đám người đầu đà béo sợ là thật sự đã chết không cứu được, nhưng Thụ Tâm thiền sư... Lúc ấy giống như chỉ ngất xỉu, chẳng lẽ hắn vẫn luôn không đỉi ra? Phải biết rằng, nơi này là con đường duy nhất ra khỏi thôn, tuy rằng có thể băng qua ngọn núi phụ cận, nhưng hắn là một bệnh nhân, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ đường ngay lối thẳng này đi trèo đèo lội suối, cho nên đến bây giờ không thấy hắn, vậy tám phần hắn còn ở cổ mộ.
Do dự mãi, Diệp Tiểu Mộc rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Cậu điên rồi!" Tào Vĩ Ba biểu hiện thập phần kích động "Hai hoa sen tỉnh siêu cấp khủng bố đều ở cổ mộ, đi sẽ bị nháy mắt hạ gục, phỏng chừng cậu còn không chưa nhìn thấy Thụ Tâm thiền sư, đã bị người ta giết chết!"
Diệp Tiểu Mộc chậm rãi nói: "Tôi nghĩ Phù Điệu Tiên Tử kia chưa chắc giết tôi, tuy rằng tôi không quen biết Diệp Thiếu Dương, nhưng tôi học công pháp của hắn, cũng kế thừa pháp khí của hắn —— tuy rằng tôi không biết làm sao lại như thế, nhưng tốt xấu cũng coi như là một nửa truyền nhân của hắn? Phù Điệu Tiên Tử nếu là bạn tốt của hắn, tôi nghĩ sẽ không giết tôi đâu? Có lẽ cô còn sẽ bảo hộ tôi, không cho Bạch Liên Thánh Nữ giết tôi?"
"Nếu Phù Điệu Tiên Tử đi rồi, chỉ còn lại có Bạch Liên Thánh Nữ thì sao?" Tô Yên tâm bình khí hòa hỏi.
"Thử xem a, lỡ như gặp tình huống đó tôi sẽ chạy. Tôi là cảm thấy... lỡ như Thụ tâm thiền sư bị trọng thương, yêu cầu trợ giúp thì sao, không thể thấy chết mà không cứu."
"Thật phục cậu, trên đời này cũng chỉ có một mình cậu là người tốt?" Tào Vĩ Ba khinh thường.
Diệp Tiểu Mộc nhún vai nói: "Tôi không phải khoa trương khoác loác cái gì, tôi chỉ là cảm thấy nên làm, bằng không tôi không an tâm."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, đứng dậy nói: "Được, tôi đi với cậu."
"Cô thì bỏ đi, tôi không muốn cô mạo hiểm." Tô Yên cười nói: "Cậu có nguyên tắc của cậu, tôi cũng có của tôi, cậu không thể thấy chết mà không cứu, tôi không thể để người bên cạnh đi mạo hiểm một mình, chỉ có thể đi cùng cậu."
Hai người thu dọn một chút, mang theo hòm thuốc, để Tào Vĩ Ba thủ ở doanh địa, sau đó đi lên thôn lộ, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại là Tào Vĩ Ba, hai người kinh ngạc mà còn không mở miệng, Tào Vĩ Ba đạp một cước lên mông Diệp Tiểu Mộc nói: "Được rồi! Hai ngươi đều thích nói nghĩa khí, làm tôi giống như không đủ huynh đệ, tôi đi cùng mọi người! Muốn chết cùng chết!"
Diệp Tiểu Mộc trong lòng một trận cảm động, cười nói: "Kỳ thật con người anh
cũng rất tốt."
Lúc nãy khi tao ngộ Phù Điệu Tiên Tử ở cổ mộ, Tào Vĩ Ba lúc ấy đã bỏ chạy, sau đó lại chạy trở về, tuy rằng không thể đi lên giúp bọn hắn giải vây, nhưng cũng từ đầu tới đuôi vẫn luôn cầm đèn pin giúp bọn hắn chiếu sáng, không có một mình đào tẩu.
"Đừng khen tôi, tôi biết con người tôi khuyết điểm nhiều, tham sống sợ chết, miệng lại nói năng lung tung, còn... dù sao toàn thân trên dưới đều là khuyết điểm, có đôi khi tôi còn thấy chướng mắt chính mình."
Tô Yên đi lên ôm bờ vai của hắn, an ủi nói: "Không cần nói như vậy, người ta có ưu điểm của người ta, anh cũng có khuyết điểm của anh a."
Tào Vĩ Ba nhận được khích lệ gật gật đầu, đột nhiên mày nhăn lại, câu này sao nghe thấy sai sai a.
"Tiểu Mộc đồng học a, kỳ thật cậu cũng không tồi." Tào Vĩ Ba ôm cánh tay Diệp Tiểu Mộc nói.
Ba người hùng hổ như thề chết không về mà quay trở lại cổ mộ, Diệp Tiểu Mộc vẽ ba tấm ẩn khí phù, dán ở phía sau lưng từng người, chỉ là Diệp Tiểu Mộc pháp lực hữu hạn, thứ này để ở trước mặt hai siêu cấp cường giả có tác dụng hay không còn chưa biết. Ngoài ra, ba người cũng cởi giày, đi chân trần trên đường.
Thật cẩn thận mà đi vào tế đàn, ở bên ngoài nghe ngóng nửa ngày, bên trong một chút động tĩnh cũng không có, ba người đánh bạo đi vào, ánh đèn pin đảo qua, tế đàn không có ai, cho dù là Phù Điệu Tiên Tử hay là Bạch Liên Thánh Nữ đều không thấy.
Trên mặt đất có mấy thi thể nằm tứ tung ngang dọc, là mấy đệ tử Vân Đài Sơn kia. Diệp Tiểu Mộc tiến lên xem xét, quả nhiên mấy người này đã chết từ lâu, trong lòng cũng là không khỏi thổn thức. thấy Thụ Tâm thiền sư.
"Tám phần là tự mình tỉnh lại, rồi bỏ đi, hai hoa sen tỉnh kia hẳn là không rảnh rỗi như vậy, còn hủy thi diệt tích, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình hắn." Tào Vĩ Ba suy đoán.
"Vậy sao ở cửa thôn không thấy hắn đi ra ngoài?"
"Có lẽ người ta trèo đèo lội suối," Tào Vĩ Ba tiến thêm một bước suy đoán,"Khả năng hắn biết chúng ta sẽ chờ ở cửa thôn, sau đó hắn ngượng ngùng gặp cậu, dứt khoát băng núi mà đi, nói như vậy cũng đúng mà."
Nếu đã sống không thấy người chết không thấy quỷ, ba người cũng chỉ có thể từ bỏ ý định tìm kiếm hắn, Tô Yên đề nghị nhanh chóng trở về, hai người mới vừa xoay người, Tào Vĩ Ba đột nhiên mở hai tay ra, bày ra tư thế ôm trời xanh ngăn bọn họ lại, làm mặt quỷ nói: "À, tôi đột nhiên nhớ tới a, Bạch Liên Thánh Nữ không phải xuất quan rồi sao, vậy thì pháp trận kia cũng thành vô dụng, mấy bảo bối... chỉ bằng chúng ta đi xuống vớt lên?"
Diệp Tiểu Mộc lập tức tỉnh ngộ,"À! Hóa ra anh chạy theo chúng tôi xuống đây là vì những pháp khí đó aI"
"Ai nói, tôi là vì bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống!" Tào Vĩ Ba vỗ bộ ngực, ngay sau đó cười nịnh nói: "Hiện tại không phải không cần cắm đao sao, chúng ta thuận đường đi tầm bảo đi, dù sao cũng đã tới rồi. Tiểu Yên cô thấy thế nào."
Tô Yên suy nghĩ một chút, nói với Diệp Tiểu Mộc: "Vậy cứ đi xem thử , nếu thật sự có thể lấy, cũng là vận khí của chúng ta."
"Vậy... không tốt lắm đâu?"
"Cái gì không tốt lắm! Bạch Liên giáo đã không còn, đây là vật vô chủ, lại nói chờ người Vân Đài Sơn tới, bọn họ cũng sẽ không khách khí với cậu, nếu để bọn họ chiếm tiện nghỉ, chỉ bằng chúng ta lấy đi."
Vì thế ba người đi tới miệng giếng, dây thừng ban nãy đi xuống của Mộng Trạch Vũ còn lưu lại, ba người lục tục đi xuống, chuyện thứ nhất Diệp Tiểu Mộc làm là đi tìm Mộng Trạch Vũ, phát hiện hắn cũng không ở đó nữa, có lẽ hắn cũng là tỉnh lại rồi bỏ đi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, người này tàn nhẫn độc ác lại biết lợi dụng nhân tính, thực lực cũng mạnh, nếu thật sự bỏ chạy, tương lai nhất định sẽ làm ra đại sự tình trong Pháp Thuật Giới.
Một đường đi vào hồ hoa sen, lúc này mới phát hiện đã không thấy đóa Quy Nguyên Tuyết Liên ở ngay chính giữa kia, hoa sen còn lại cũng đều khô héo.
Đây đại khái chính là kết quả của pháp trận bị kham phá. mấy pháp khí lấp lánh sáng lên được khảm trên tảng đá ở đáy nước kia.
"Tiểu Yên cô tránh xa ra chút, chúng ta muốn đi xuống! Đợi lát nữa vớt được đồ vật sẽ chia cho cô!" Tào Vĩ Ba nóng lòng muốn thử.
"Vì sao phải tránh xa?"
"Không thể mặc quần áo đi xuống mà, hay là cô đi cùng bọn tôi."
Tô Yên mắng một tiếng "Đi chết đi", xoay người đi xa.
Tào Vĩ Ba cùng Diệp Tiểu Mộc đều cởi hết quần áo ra chỉ còn dư lại quần đùi, nhảy vào trong nước lạnh lẽo.