Chương 3220: Lôi Điện Pháp Vương (2)
Chương 3220: Lôi Điện Pháp Vương (2)Chương 3220: Lôi Điện Pháp Vương (2)
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Tiểu Mộc nhìn thấy mấy đồng học cùng lớp mình đều đang vây xem, tóm lấy một người để hỏi.
"Vương Tự Cường đã chết!"
Vương Tự Cường?
Diệp Tiểu Mộc hồi ức nửa ngày, mới nhớ tới ký túc xá cách vách là có một người như vậy, dung mạo không có gì đặc sắc, cũng không thích nói chuyện, có một yêu thích đặc biệt chính là chơi game online, ngày nào cũng chơi đến tối, cũng rất ít đi học.
Bởi vậy, phản ứng đầu tiên của Diệp Tiểu Mộc là có khi nào đang chơi trò chơi thì chết đột ngột hay không?
Đúng lúc này, có xe cứu thương chạy tới, mấy bác sĩ nâng cáng đi vào, chỉ chốc lát nâng một người (nói chính xác là một thi thể) đi ra, trên người che vải bố trắng, ở trước mắt bao người bị nâng lên xe cứu thương lôi đi.
Có lãnh đạo trường học đang hỗ trợ sơ tán đám người.
Còn có mấy cảnh sát lưu tại ký túc xá, thăm dò ở bên trong.
Diệp Tiểu Mộc đi theo mấy bạn cùng phòng cùng nhau trở về đi học, trên đường nghe bọn hắn nói về quá trình Vương Tự Cường tử vong, nói Vương Tự Cường gần đây mê một trò chơi VR, mỗi ngày đều mang mũ giáp để chơi, đến đi học cũng không di.
Buổi sáng hôm nay, mấy bạn cùng phòng của hắn rời giường, thấy hắn còn đang mê ngủ, tám phần là chơi trò chơi suốt đêm, vì thế cũng không ai kêu hắn, đều đi học.
Vẫn là bác gái quét tước vệ sinh, lúc dọn dẹp phòng phát hiện trong phòng ngủ có người, nói với hắn mấy câu hắn cũng không để ý tới, vì thế xốc chăn lên nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện hắn đã chết, hét lên, hai đồng học ở ký túc xá cách vách không đi học nghe thế chạy tới, sau khi hai đồng học này báo nguy, lên nhóm WeChat của lớp nói về tình huống, mọi người mới biết được, sau đó đều sôi nổi chạy tới vây xem.
"Là Lưu Tử Ngang phát hiện thi thể, Lưu Tử Ngang đâu!"
Mấy đồng học đang thảo luận nơi nơi tìm Lưu Tử Ngang, cuối cùng tìm được hắn ở trong đám người, sôi nổi dò hỏi hắn về chỉ tiết, lại phát hiện hắn có chút cảm giác mất hồn mất vía, đối mặt với dò hỏi của mọi người trên cơ bản không đáp lại.
"Cứ chơi game giống hắn như vậy, ta biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyên!" Mêt đầng hoc Diên Tiểu Môêc không nhớ tên cảm khái nói. "Hắn, không phải chết đột ngột!"
Lưu Tử Ngang đột nhiên mở miệng, tức khắc hấp dẫn chú ý của mọi người, vội hỏi hắn sao lại thế này.
Lưu Tử Ngang giống như bị kinh hách, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, nửa ngày mới đem sự tình giải thích rõ ràng, bởi vì hôm nay hắn bị dạ dày đau, buổi sáng xin nghỉ học, nằm ở ký túc xá không đi đâu hết, đột nhiên nghe được cách vách có tiếng thét chói tai, vội mặc quần áo chạy qua, liền nhìn thấy bác gái quét tước vệ sinh ngồi dưới đất, ngón tay chỉ vào giường của Vương Tự Cường.
Lưu Tử Ngang thò lại gần nhìn thoáng qua, Vương Tự Cường nằm ở trên giường, chăn bị xốc lên một góc, lộ ra cái đầu.
"Gương mặt kia... căn bản không nhìn ra là Vương Tự Cường, toàn bộ mặt đều đen thui, tóc cháy hết, trên người còn tản ra một mùi là lạ, mùi đó... thật là nhớ tới thì muốn ói ra." Lưu Tử Ngang hít sâu mấy cái, nói tiếp ,"Đặc biệt là cặp mắt kia của hắn, trợn trừng, tròng mắt đỏ bừng lên, như vậy, thật là hù chết người!"
Đoàn người nghe xong những lời này của hắn, hai mặt nhìn nhau.
"Nói như vậy, hắn không phải chết đột ngột?"
"Đương nhiên! Ngươi có từng gặp người nào chết đột ngột mà bộ dáng như vậy không?"
Diệp Tiểu Mộc trong lòng cũng đang nói thầm, nếu Lưu Tử Ngang không nhìn lầm cũng không nói dối (khả năng này cực thấp), cái chết của Vương Tự Cường kia thật là hơi kỳ quặc, ít nhất không phải chết đột ngột.
Nhưng nếu như là ngoài ý muốn, hắn toàn thân cháy đen, còn có mùi lạ, đây là bị lửa đốt hay là bị điện giật? Nhưng mà hiện trường hình như không thấy bốc khói, hẳn là không phải hoả hoạn, vậy là bị điện giật chết?
Nhưng trong ký túc xá có đồ điện gì công suất lớn có thể giật chết người? Hơn nữa nghe mấy đồng học nói, buổi sáng khi bọn họ ra cửa Vương Tự Cường đã che đầu, lẽ ra khi đó hẳn là đã chết, nhưng nếu là bị điện giật gì đó, cũng không nên là nằm ở trên giường còn che đầu a.
Lúc này Lưu Tử Ngang lại cung cấp một manh mối: "Ta nhớ rõ thời điểm cảnh sát lại đây, cởi bỏ chăn ra, trong lòng hắn còn ôm máy chơi game đó!"
Ôm máy chơi game? Nói như vậy, là chết trong thời điểm chơi game, nhưng như thế nào lại bị điện giật đây?
Quả thực không thể tưởng tượng.
Chuvên nhá án vẫn là aiao cho cảnh eát đi. Moi naườồi eêi nổi thản luận một hồi, cũng đều cùng nhau trở về đi học.
Giữa trưa thời điểm sắp tan học, di động Diệp Tiểu Mộc vang lên, cầm lên nhìn thì thấy là Tạ Vũ Tình gọi tới, sau khi nghe máy Tạ Vũ Tình hỏi hắn ở đâu, nói mình đang ở trường học của hắn, giữa trưa cùng nhau ăn cơm.
Diệp Tiểu Mộc giật mình một phen, hẹn cô lát nữa sẽ gặp nhau ở cổng trường, tan học xong trực tiếp đi qua, ở cổng trường tìm được Tạ Vũ Tình, vừa thấy cô ăn mặc cảnh phục, liền biết cô nhất định là thuận đường tới thăm mình, hỏi cô có phải phụ cận đã xảy ra án kiện gì hay không.
Tạ Vũ Tình hỏi hắn: "Trường học con hôm nay có người chết ngoài ý muốn, con không nghe nói sao?"
"Mẹ nói Vương Tự Cường?" Diệp Tiểu Mộc cả kinh nói,"Chẳng lẽ là hắn bị giết?"
Hắn biết Tạ Vũ Tình phụ trách án kiện hình sự, cô có thể tới phụ trách án này, vậy thuyết minh Vương Tự Cường nhất định không phải tự sát hoặc đơn giản chết ngoài ý muốn như vậy.
Tạ Vũ Tình cười nói: "Điều này còn chưa điều tra rõ, con hỏi nhiều như vậy làm gì, con quen biết hắn?"
"Đồng học của con a, phòng ký túc xá cách vách."
"Nga, vậy may quá, lát nữa ăn cơm nhân tiện mẹ sẽ cùng con tìm hiểu thêm về tình huống."
Diệp Tiểu Mộc dẫn cô đi đến một tiệm cơm nhỏ, ngồi vào phòng, Tạ Vũ Tình trước tiên quan tâm thăm hỏi cuộc sống cùng tình hình học tập sắp tới của Diệp Tiểu Mộc, lúc sau nhắc tới án kiện, hỏi Diệp Tiểu Mộc và đồng học có manh mối gì hay không.
"Hắn a, ngày thường chỉ ở lỳ trong ký túc xá, rất ít ra ngoài, ngày thường toàn chơi game, lâu lâu mới đi học, ăn cơm cũng rất ít khi tới nhà ăn, đều là kêu cơm hộp." Diệp Tiểu Mộc đem những gì mình biết nói ra hết.
Tạ Vũ Tình nói: "Hắn có bạn gái sao?"
"Hắn cứ ở nhà như vậy, bạn trai còn không có, lấy đâu ra bạn gái." Diệp Tiểu Mộc hỏi lại,"Rốt cuộc hắn chết như thế nào?"
"Con lo đi học đi, quan tâm chuyện này làm gì."
"Đó là đồng học của con a, con tò mò không được sao?"
Tạ Vũ Tình không muốn tiết lộ vụ án, cùng Diệp Tiểu Mộc ăn cơm, rồi đưa hắn về lại trường học, còn mình đi về đơn vị, trên bàn làm việc đặt mấy bản báo cáo, có báo cáo thi kiểm, báo cáo khám tra hiện trường bước đầu, còn có phỏng vấn ghi chép người báo án cùng bạn cùng phòng sinh thời Tạ Vũ Tình vừa mở báo cáo lật xem, vừa nghe trợ thủ báo cáo.
Đứng đối diện cô chính là cấp dưới lâu năm Kỳ Thần của cô, mười sáu năm trước, là cấp dưới đắc lực nhất của mình ở Thạch Thành, hai năm sau khi cô đến Xuân Thành, Kỳ Thần cũng xin chuyển lại đây, giữa chuyện này cũng do phụ thân Tạ Vũ Tình hỗ trợ không ít, điều này làm cho Tạ Vũ Tình thập phần cảm động, tựa hồ cũng minh bạch điều gì, sau đó Kỳ Thần lại tiếp tục làm trợ thủ cho cô, mười mấy năm, mao đầu tiểu tử anh dũng không sợ năm xưa cũng trưởng thành thành một đại thúc, trên mặt đã bắt đầu có nếp nhăn.
"Nói đơn giản, có mấy điểm thế này: Người chết Vương Tự Cường, là một hài tử phi thường quái gở, ghiền game nặng, rất ít lui tới cùng người, cũng không từng có mâu thuẫn gì cùng đồng học. Báo cáo thi kiểm... không nói tới suy luận liền, chỉ nói kết quả, hắn chết vào rạng sáng từ ba đến bốn giờ, điểm này có thể xác định.