Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3216 - Chương 3222: Trò Chơi Chết Người (1)

Chương 3222: Trò Chơi Chết Người (1) Chương 3222: Trò Chơi Chết Người (1)Chương 3222: Trò Chơi Chết Người (1)

"Khụ khụ, thần quái án kiện a, Tạ đội, đã bao nhiêu năm không làm những án tử như vậy."

Tạ Vũ Tình thở dài nói: "Án này thực phiền toái."

"Năm đó, chúng ta từng làm thần quái án kiện, có vụ nào không phiền toái, cuối cùng không phải đều phá được sao!"

"Vậy nếu gặp phải tà vật, cậu đối phó nha?"

Kỳ Thần ngẩn ra, nói: "Tuyết Kỳ cô nương..."

"Vạn nhất cô ấy không phải đối thủ?"

Tạ Vũ Tình cười khổ,"Mười mấy năm nay, vì sao tôi không chạm vào những án tử như vậy, bởi vì tôi biết thần quái giới nước sâu bao nhiêu, một Tuyết Kỳ là không đủ. Trước kia tôi không sợ, là bởi vì có hắn ở bên cạnh, vô luận tà vật đáng sợ bao nhiêu, hắn đều có thể thu phục cho tôi, nhưng hiện tại hắn không còn nữa, tôi không dám mạo hiểm, bởi vì tôi không muốn khiến Tiểu Mộc trở thành cô nhi."

Cô hít sâu một hơi, nhìn văn kiện trong tay nói: "Thôi, Tiểu Mộc trưởng thành rồi, tôi cũng không có gì phải lo lắng. Bắt đầu điều tra đi."

Kỳ Thần phụ trách sưu tập manh mối, Tạ Vũ Tình đi gọi Tuyết Kỳ tới, mang cô đi tới hiện trường, lại không phát hiện một tia hơi thở tà vật nào.

"Nói như vậy, không tồn tại nguyên tố thần quái?" Tạ Vũ Tình nhíu mày hỏi cô.

"Vậy cũng chưa chắc, xảy ra án cũng gần một ngày, nơi này thông gió tốt, có hơi thở tà vật cũng có khả năng tan đi rồi, lại nói, cô đừng xem tôi là pháp sư, có chút dấu vết tà vật mỏng manh, pháp sư sẽ có biện pháp kiểm tra ra, chính bản thân ta cũng là tà vật, ngược lại không phát hiện được."

Nguyên lý này cũng rất đơn giản, người ngửi chính mình cùng đồng loại, đều là không ngửi được khí vị gì, nhưng rất nhiều sinh vật lại có thể bằng vào khí vị phát hiện dấu vết người.

"Pháp sư... Tôi chạy đi đâu tìm pháp sư đây."

"Tìm Tiểu Mộc a, Tiểu Mộc hiện tại chính là pháp sư."

"Đừng đùa!"

"Tôi nghiêm túc đó." Tuyết Kỳ nhún vai,"Tôi nghe Lão Quách nói, hiện tại nó đã là phương sĩ, cũng có thể lôi tới đây luyện nghề thử."

"Hắn còn là một đứa con nít!" đầu bắt quỷ hàng yêu nơi nơi."

Tạ Vũ Tình nói: "Bằng không tìm Lão Quách đến đây đi."

Lão Quách tuy rằng cũng rời khỏi giang hồ rất nhiều năm, không hề quản loại sự tình này, nhưng vẫn là phải cho cô mặt mũi.

Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho Lão Quách, nói rõ tình huống, mới đầu Lão Quách thật đúng là không muốn quan tâm, Tạ Vũ Tình đối với hắn trước nay không nể nang gì, trực tiếp hỏi hắn tới hay không, Lão Quách đúng là sợ liền, nhận lời xong việc sẽ liên hệ ngay, sau đó Tạ Vũ Tình mang Tuyết Kỳ cùng nhau đi ra ngoài.

Từ ký túc xá ra tới, rất nhiều học sinh đang vây xem.

Tuyết Kỳ khó chịu nói: "Hiện tại người trẻ tuổi đều háo sắc a, mới sinh viên năm nhất thôi mà cứ nhìn chằm chằm chân người ta."

"Ai kêu cô mang tất chân còn mặc váy ngắn như vậy." Tạ Vũ Tình trêu chọc cô.

"Cô cũng có khác gì đâu, bọn họ đều nhìn chằm chằm ngực cô kìa."

"Bjm

Tạ Vũ Tình trở lại cục cảnh sát, Kỳ Thần đang chờ, vừa thấy mặt cô liền đưa cho cô một chiếc mũ giáp.

"Đây là thiết bị chơi game người chết sinh thời dùng, tôi dựa theo lời của cô, đi lấy ở bên vật chứng, đã kiểm tra rồi, thiết bị hoàn hảo, không có khả năng phóng điện ngoài ý muốn."

"Đương nhiên không có khả năng."

"Vậy cô còn tìm cái này?"

"Trò chơi a, tất cả hài tử xảy ra chuyện, trước khi xảy ra án đều chơi một trò chơi thần bí, đây là điểm giống nhau, chúng ta trước tiên tìm hiểu trò chơi này là như thế nào đã."

Tạ Vũ Tình đem thiết bị trả lại cho hắn: "Ngày thường cậu có chơi game chứ?"

"Tôi còn không có bà xã, toàn dựa vào cái này để sống." Kỳ Thần tiếp nhận máy chơi game VR, kiểm tra một chút rồi nói,"Đây chính XBOX mới nhất, ít nhất cũng 1 triệu đồng. Đứa nhỏ này vì game cũng đã chơi khô máu."

Lập tức đem hai miếng dán lần lượt dán lên trên cổ mình, mang mũ giáp lên, bắt đầu thao tác, sau một lúc lâu nói: "Máy này của hắn nhiều trò chơi quá, tôi cũng không biết là cái nào."

Trang này trà chơi auá nhiều. thât e# không †ìm thấv Kỳ Thần từ hỏ. đề nghị tìm mấy đồng học lúc trước bị Vương Tự Cường lôi kéo cùng nhau chơi trò chơi này lại đây thử xem, Tạ Vũ Tình cũng có ý này, vì thế để Kỳ Thần đi liên hệ, cuối cùng tìm được hai học sinh, Tạ Vũ Tình nói sơ qua tình huống, để cho bọn họ dùng thiết bị thử xem.

Hai người từng người đều thử một chút, sau đó rất thành thực mà tỏ vẻ, trò chơi kia đã không thấy đâu.

Tạ Vũ Tình hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, trầm ngâm sau một lúc lâu, hỏi bọn hắn Vương Tự Cường là như thế nào có được cái trò chơi kia. Trong đó một người kêu Thẩm Đằng nhớ lại một manh mối quan trọng, nói lúc trước chính Vương Tự Cường từng nói, đây là một trò chơi độc lập, nghĩa là không phải trò chơi công ty lớn bán thông qua con đường thường quy, thời điểm hắn lên mạng tìm trò chơi, không biết ở Tieba nào nhìn thấy liên kết đến trò chơi này, liền download, hơn nữa nói là còn phải hẹn trước, thông qua xét duyệt tư cách mới được download.

Tạ Vũ Tình lập tức để Kỳ Thần đi tìm phòng kỹ thuật, phá giải ứng dụng mạng xã hội của Vương Tự Cường, tìm kiếm liên kết đến trò chơi này.

Chỉ cần là đồ vật download từ trên mạng, đều sẽ có ký lục, chỉ cần có quyền hạn, trên lý luận đều là có thể tìm được.

Kỳ Thần đi rồi, Tạ Vũ Tình lại cùng hai đồng học này hàn huyên một hồi, hỏi một ít chuyện về Vương Tự Cường lúc sinh thời, sau khi hỏi xong, hai sinh viên vẫn là thực câu nệ mà đứng ở trước mặt cô.

Rốt cuộc vẫn là học sinh. Tạ Vũ Tình nghĩ thầm, đột nhiên nghĩ đến bọn họ cũng là đồng học của Diệp Tiểu Mộc, liền hỏi: "Đúng rồi, trong số bạn đồng học của các cậu, có người tên Diệp Tiểu Mộc phải không?"

Hai người có chút giật mình mà nhìn thoáng qua nhau, gật gật đầu.

"Hắn ở ký túc xá cách vách." Một đồng học trả lời.

"Ngày thường hắn thế nào a, biểu hiện về các phương diện."

"Hắn nha, cùng không thân lắm với bọn tôi, hắn trọ ở ngoài trường, cảm giác có chút thần bí, nhưng mà ngày thường gặp mặt đều khá tốt, cùng nhau chơi game vài lần, hắn chơi game rất lợi hại."

Một người khác nói: "Hắn trọ ở bên ngoài cùng bạn gái, bạn gái còn rất xinh đẹp. Tiểu tử này, hắc, nhìn dung mạo không xuất sắc, không nghĩ tới mới vừa vào đại học đã tìm được bạn gái..."

Tạ Vũ Tình khó chịu nói: "Người ta như thế nào mà dung mạo không xuất sắc!"

Hai người kinh ngạc nhìn cô.

Ta Vũ Tình vôậi vàng che dấu hỏi nửa naàv mới nhớ tới như vâv eø là bọn họ sẽ hiểu lầm, nhanh chóng giải thích Diệp Tiểu Mộc cùng vụ án này không quan hệ, là hài tử của một đồng nghiệp, thuận miệng hỏi thăm một chút, sau đó để cho bọn họ trở về.

Giữa trưa Tạ Vũ Tình lại gọi điện thoại cho Lão Quách thúc giục một phen, cuối cùng thúc giục hắn vội vàng tới, Tạ Vũ Tình mời hắn ăn cái gì gà hầm nấm cơm, lúc trước khi Lão Quách vừa tới Xuân Thành, hai người có gặp qua vài lần, nhưng Tạ Vũ Tình công tác bận rộn, số lần cùng hắn gặp mặt cũng không nhiều lắm, ở bên nhau ăn cơm mới là lần thứ hai.

Nhìn biến hóa trên dung mạo đối phương, hai người đều có chút thổn thức.

"Cô vẫn là giống y như trước, làm cái gì đều lòng nóng như lửa đốt, lỗ mãng hấp tấp." Lão Quách chửi rủa.

"Lòng nóng như lửa đốt là thật sự, nhưng lỗ mãng thì đã không còn, tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, đâu còn là tiểu cô nương."

Lão Quách cười nói: "Cô đừng chối, tôi cho cô biết, cô không thay đổi chút nào, tướng mạo cũng không thay đổi bao nhiêu, hiện tại đi ra ngoài nói cô mới hơn hai mươi, tuyệt đối tất cả mọi người đều tin tưởng."
Bình Luận (0)
Comment