Chương 3231: Phát Triển Của Minh Hà (1)
Chương 3231: Phát Triển Của Minh Hà (1)Chương 3231: Phát Triển Của Minh Hà (1)
Bị sóng nước cao từng đợt từng đợt đánh úp, hoa đăng thực sự ngừng lại không tiến tới nữa. Những hoa đăng đặt ngay phía trước nhất bị nước làm ướt nhẹp, ngọn nến bên trong đã tắt, chìm xuống đáy nước.
"Các ngươi chỉ là đám nhân loại nhỏ nhoi, lại muốn giết ta!"
Trong tiếng cuồng rống như điên của địa ngục dạ xoa có mang theo vẻ đắc ý.
"Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, phải có người qua đó bắt lấy hắn!" Thụ Tâm thiền sư sốt ruột nói.
"Hai ta đi thôi!"
Nguyên Thần nói xong, nhảy lên một chiếc bè tre neo ở bên hồ, đây là chiếc bè mới được kết trong mấy ngày nay, dùng để ngừa lỡ có xảy ra chuyện gì, dù sao pháp sư cũng không thể cưỡi mây đạp gió, đối mặt với tà vật trong nước, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Một pháp sư nhảy theo, giữ mái chèo cho hắn.
Thụ Tâm thiền sư cũng nhảy tới.
Pháp sư kia vừa đẩy mái chèo, đẩy một đống hoa đăng về phía địa ngục dạ xoa.
Khi sắp tới trước mặt, Nguyên Thần nhảy lên một cái, trường kiếm trong tay đâm thẳng hướng địa ngục dạ xoa, Thụ Tâm thiền sư cũng cầm thiền trượng trong tay đánh tới.
Ba người đấu với nhau.
Địa ngục dạ xoa dâng sóng lớn lên, lật úp bè tre, pháp sư chèo bè kia cũng rơi xuống nước, bám vào mép bè tre. Lúc này bè tre đã phát huy tác dụng, nếu như là thuyền, một khi bị lật, có khả năng ngươi muốn đứng cũng không đứng được, nhưng bè tre hai mặt đều giống nhau, không tồn tại vấn đề này.
Nguyên Thần và Thụ Tâm thiền sư không ngừng mượn lực từ bè tre, vùi đầu trong chiến đấu quên mình.
Nhưng bè tre dù sao cũng không bì được với đất bằng phẳng, chỉ có một khối nho nhỏ như vậy, hai người đều không thể thi triển di chuyển vị trí, trong tình huống này ít có khả năng giết chết được địa ngục dạ xoa, hai người đành kiềm chế hắn, để hắn không có thời gian đối phó với những hoa đăng.
Địa ngục dạ xoa đương nhiên cũng biết mục đích của bọn họ, thế gì khác hơn là tập trung tỉnh lực đối phó hai người, mưu toan trước tiên giết chết bọn họ rồi tính tiếp.
Đây chính là cuộc chiến sinh tử, nhìn hoa đăng không ngừng đến gần, địa ngục dạ xoa cũng biết cục diện nguy cấp, không còn gì để mất, bung hết sức lực chiến đấu với hai người.
Trong tình huống không đủ khoảng trống để di chuyển, Thụ Tâm thiền sư từ từ có vẻ không trụ nổi, rốt cục bị địa ngục dạ xoa mãnh công, bị đánh rơi xuống nước.
Nguyên Thần và địa ngục dạ xoa một đấu một.
Một thao tác khiến người ta hoa cả mắt.
Nguyên Thần tuy mạnh, nhưng cũng bị hạn chế vị trí di chuyển, vốn cũng không làm gì được địa ngục dạ xoa này, nhưng khi hoa đăng không ngừng tới gần, lực lượng trận pháp trói địa ngục dạ xoa càng ngày càng mạnh, làm suy yếu thực lực của hắn.
"Phanh!"
Đinh ba trong tay địa ngục dạ xoa nện một cái lên bè tre, bể tan nát, đây cũng là một kích để rút củi đáy nồi.
Lúc đó, Nguyên Thần mới vừa hoàn thành một hiệp giao phong, đang muốn hạ xuống, bè tre đã nát, mắt thấy sắp ngã xuống nước (như vậy thì lạnh lắm), hắn đột nhiên lăng không cất bước, dẫm lên đầu pháp sư lúc nãy chèo bè cho hắn, giúp hắn từ chỗ suýt chút ngã vào nước đã mượn lực nhảy lên, hai tay kết ấn, ném thanh kiếm trong tay ra ngoài.
Một đạo hồng quang đâm về phía địa ngục dạ xoa.
Mọi người cũng cùng nhau phát lực, phát huy đến mức tận cùng linh lực bám vào hoa đăng, kết giới linh lực giống như mạng nhện khóa chặt địa ngục dạ xoa.
Thanh kiếm trong tay Nguyên Thần trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, xuyên thẳng qua ót địa ngục dạ xoa.
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi cuối cùng, địa ngục dạ xoa mở to hai mắt đỏ bừng, có chút không dám tin mà nhìn Nguyên Thần, giọng nói khàn khàn phun ra một câu: "Giết ta, ngươi sẽ gặp phải đại họa!"
"Ha ha."
Nguyên Thần cười lạnh, rơi thằng vào trong nước, nhưng hai đùi vừa mới chạm nước, pháp sư chèo bè kia đã có mặt chờ sẵn, lập tức đón lấy hắn, cõng ở trên lưng mình, cố sức bơi vào bờ.
"Khổ cực cho ngươi." câu.
Pháp sư kia cười hắc hắc,"Đây có là gì đâu, có thể cống hiến sức lực cho sư huynh, là vinh hạnh của đệ a!"
"Lần hành động này, ngươi cũng coi như lập công lớn, trở về sẽ có phần thưởng."
Pháp sư cõng Nguyên Thần trên lưng vốn đang bơi rất miễn cưỡng, thỉnh thoảng có nước chảy vào miệng, nhìn rất chật vật, nghe xong lời này, lập tức run run tỉnh thần, kích động nói: "Đa tạ sư huynh, không dám nghĩ đến thưởng gì, chỉ cần sư huynh nhớ kỹ con người đệ là được."
Nguyên Thần cười, không nói chuyện nữa, quay đầu lại nhìn Thụ Tâm thiền sư đang tự bơi trong nước, nói: "Ngươi không sao chứ?"
Thụ Tâm thiền sư lắc đầu.
Trở lại trên bờ, Nguyên Thần chỉ bị ướt hai đùi, vẫn phong độ như cũ, vừa lên bờ đã bị bao vây trong những lời chúc mừng nịnh nọt các loại.
Một pháp sư nịnh bợ: "Lần hành động này, cũng nhờ có Nguyên Thần sư huynh phút cuối liều mình xuất thủ, quả nhiên là giải quyết dứt khoát, bằng không thật biết sẽ xảy ra loạn gì!"
Người khác nói: "Nguyên Thần sư huynh là Diệp Thiếu Dương tái thế."
Nguyên Thần nhìn hắn một cái.
Lại một người khác lập tức phản bác: "Ngươi nói lời này thực sự là nặng xưa nhẹ nay, Diệp Thiếu Dương năm đó cũng chưa chắc có được thực lực như Nguyên Thần sư huynh, chẳng qua là lúc đó pháp sư lợi hại quá ít, trong xứ mù kẻ chột làm vua mà thôi."
Lời nói vừa nói ra rất nhiều người tán thành.
Nguyên Thần khoát tay áo, giả vờ đại độ nói rằng: "Không được nói như vậy, Diệp Thiếu Dương thiên sư dù sao cũng đã từng ứng kiếp, đối với tiền bối, chúng ta phải giữ lòng tôn kính."
"Tiền bối thì phải tôn kính, nhưng đều là chuyện quá khứ rồi, hiện thời đại này là của chúng ta!"
Mọi người hoan hô rời khỏi bờ hồ, lập tức có nhân thủ của tổ chức pháp sư phụ trách công việc chuyên môn, bắt đầu một lần nữa đóng bè gỗ, đi vào vớt thân thể địa ngục dạ xoa, cốt cách nội đan vân vân, có thể sẽ có lúc cần dùng, coi như là chiến lợi phẩm của lần hành động này.
Nguyên Thần trở lại doanh địa thay quần mới, leo lên trên ngọn núi cao nhất phụ cận , nhìn về phía hồ lớn bên kia, đã có không ít pháp sư cầm đuốc, đóng bè gỗ bên đó. nhỏ.
"Ca ca còn đang nhìn cái gì nữa?" Một cô gái mặc váy hai dây ngắn đứng ở phía sau hắn, chính là Nguyên Tịch.
"Quỷ dạ xoa đó có một luồng tàn hồn đã bỏ chạy."
"À, vậy cũng đâu có gì, chỉ là một luồng tàn hồn, sớm muộn gì cũng phải tiêu tán, không làm được trò trống gì."
"Không phải chuyện này." Nguyên Thần trầm ngâm một chút, nói,"Phía dưới hồ có một từ trường to lớn, ca có thể cảm nhận được, hình như là đi thông một dị giới..."
Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho một pháp sư đi theo mình, để hắn dẫn người đi tra xét giữa hồ, pháp sư này đang ở bên hồ, bè tre lúc này cũng kết xong rồi, vì vậy hắn gọi vài người chèo tới giữa hồ, dùng pháp khí kiểm tra, sau đó gọi điện thoại nói với Nguyên Thần, có thể cảm ứng được thể năng lượng, nhưng đang từ từ tiêu thất, ngay lúc điện thoại đã hoàn toàn biết mất không chút dấu vết.
"Có lẽ lối ra đã đóng."
Nguyên Thần nhìn Nguyên Tịch ở bên cạnh, than thở: "Quên đi, chuyện này coi như kết thúc."
Nguyên Tịch nói: "Ca luôn suy nghĩ nhiều, nghi thần nghỉ quỷ."
Nguyên Thần nói: "Khi muội đạt được trình độ như ca, muội cũng có thể miễn cưỡng biết được thiên mệnh, ca có thể cảm giác được biến hóa của khí tức nhân gian, tựa hồ xen lẫn khí tức dị giới, không biết là Minh Hà ở nơi nào."