Chương 3242: Lôi Pháp Vương (3)
Chương 3242: Lôi Pháp Vương (3)Chương 3242: Lôi Pháp Vương (3)
Ở ngoài phòng trữ tàng có một máy đánh chữ đặt trên bàn, khi Diệp Tiểu Mộc đi ngang qua, tiếng máy đánh chữ cọc cọc vang lên, nhả ra một trang giấy.
Diệp Tiểu Mộc tò mò cầm tờ giấy lên, mặt trên có một đoạn chữ chẳng chịt:
Đây là chương kết của trò chơi, chỉ có một nhiệm vụ: Truy sát Dương Vĩnh Tín.
Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ngươi chỉ có ba cơ hội thất bại, sau ba lần thất bại, trò chơi này sẽ tự động bị xóa bỏ khỏi máy chơi game của ngươi, đồng thời đối với cuộc sống của ngươi sẽ tạo thành ảnh hưởng ở trình độ nhất định, xin lựa chọn thận trọng. Hiện tại, ngươi có một lần cơ hội để rời khỏi trò chơi, có muốn rời khỏi trò chơi hay không?
Phía dưới có hai chữ "Có","Không", bên cạnh có một cây viết, đại khái là dùng để khoanh lựa chọn. Diệp Tiểu Mộc chọn "Có", sau đó trước mắt tối sầm, tựa như trong nháy mắt bị cúp điện, người cũng về tới thế giới hiện thực.
Nằm ở trên giường, Diệp Tiểu Mộc nửa ngày mới hòa hoãn lại, thân thể tứ chỉ vẫn tốt, cũng không có vết tích bị dây thừng buộc chặt như trong trò chơi, thế nhưng cảm giác bị điện giật lúc nãy, vẫn còn đang chiếm cứ trong ý thức, nhớ lại vẫn còn không rét mà run.
Hình như mình đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng trải qua nỗi đau thân thể nào đáng sợ như thế, Diệp Tiểu Mộc nhớ khi còn nhỏ có một lần bị ngã từ trên cao xuống, chân thiếu chút nữa bị gấy xương, cảm giác đau đớn khi đến bệnh viện bó xương, lúc đó từng nghĩ trải nghiệm này cả đời cũng không nên trải qua thêm một lần nào nữa, thế nhưng hôm nay nếu lấy ra so sánh với bị điện giật, thực sự chỉ là trò trẻ con.
Vốn dĩ chỉ là chơi game, lại tựa như bị một trận đại hình, hơn nữa còn kịch tính như vậy, hắn không nhịn được muốn mắng công ty chế tác trò chơi này, đột nhiên nhớ tới, chẳng lẽ khổ tâm của nhân viên game, chính là muốn thông quá loại thể nghiệm tra tấn bằng điện này, để cho thế giới biết được hành vi tàn ác của Dương Vĩnh Tín, để cho người sau trở nên cảnh giác điều gì hay sao?
Thật sự có khả năng này.
Diệp Tiểu Mộc lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm kiếm ba chữ "Dương Vĩnh Tín", tìm ra được vô số tin tức, hắn đọc từng tin một, trong đó đọc thấy không ít trẻ bị "Liệu pháp điện kích" của Dương Vĩnh Tín hành hạ đến người không ra người quỷ không ra quỷ, Diệp Tiểu Mộc nín cơn giận trong lòng, mình cũng trải qua điện giật, thực sự hiểu rất rõ cảm giác này.
Có không ít đứa trẻ từng bị tàn phá, sau khi ra khỏi trường cai nghiện mạng, đều có khuynh hướng bạo lực, còn có người chém chết cha mẹ của mình... Nhắc tới Dương Vĩnh Tín, tất cả mọi người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chính vì một kẻ biến thái lấy việc chà đạp những thiếu niên bất lực làm vui thú, nhưng lại không bị xử lý, khiến cơn giận còn lớn hơn, được phía chính phủ địa phương bảo hộ, trung tâm cai nghiện mạng rõ ràng không phù hợp về mọi phương diện này cũng đã mở cửa được mười mấy năm, không biết đã hại bao nhiêu người a. ..
Thật là càng đọc càng tức giận.
Dương Vĩnh Tín tên súc sinh này!
Diệp Tiểu Mộc cố sức xiết chặt nắm tay.
Hắn lại sưu tầm tư liệu về Dương Vĩnh Tín, phát hiện mãi cho đến năm 2019. trung tâm trị liệu của hắn mới bị thủ tiêu, nhưng Dương Vĩnh Tín lại trở về nhà cũ ở nông thôn, sau một khoảng thời gian ngủ đông lại tái xuất giang hồ, ở nhà cũ mở một trường học cai nghiện mạng khác, không cần phải nói, cũng không có phương pháp trị liệu gì, vẫn dựa vào điện giật, khiến người bị điện giật không dám phản kháng, cũng không dám bỏ chạy.
Vài năm sau, vào một đêm, một thiếu niên đã từng bị hắn "trị liệu" cai nghiện mạng, tìm được hắn, dùng búa chém chết hắn.
Thực sự là hả lòng hả dạ.
Diệp Tiểu Mộc tắt trang web, đi vào trong phòng khách, Tuyết Kỳ đang xem TV, nhìn thấy hắn đi ra, lập tức hỏi hắn chơi thế nào.
"Còn có cửa ải cuối cùng, con đi tắm."
Hiện tại cả người hắn mồ hôi đầm đìa, đều là phản ứng bản năng khi thân thể bị tra tấn bằng điện trong trò chơi.
Lúc tắm, Diệp Tiểu Mộc nghĩ đến một vấn đề: Trò chơi này hiện tại sắp đánh xong, còn có cửa ải cuối cùng, xem xét từ lúc bắt đầu trò chơi này, chỉ cần chết là có thể trở lại hiện thực, tựa hồ như không có gì nguy hiểm thực sự?
Vương Tự Cường, còn có trước những người đó, đã chết như thế nào?
Hắn liền nghĩ tới ở trong trò chơi có gặp Vương Tự Cường.
Tuy rằng hắn mặc áo blouse trắng, ở trong trò chơi là bác sĩ, nhưng Diệp Tiểu Mộc luôn cảm thấy hắn đang sống sờ sờ, không chỉ là một NPC, Suy nghĩ đột ngột này khiến cho Diệp Tiểu Mộc hết hồn.
Đại khái chắc là mình suy nghĩ quá xa rồi, trò chơi chỉ là trò chơi, cho dù có chân thực đến mấy cũng không có khả năng biến thành sự thật.
Tuyết Kỳ hỏi hắn chơi trò chơi ra sao, Diệp Tiểu Mộc trả lời thật, Tuyết Kỳ suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, con còn muốn chơi tiếp không?"
"Cửa ải cuối cùng rồi, không giết chết được Dương Vĩnh Tín con cũng không cam lòng, hơn nữa con cũng muốn xem thử trò chơi này thông quan rồi sẽ như thế nào."
Tuyết Kỳ nghiêm mặt nói: "Thế nhưng, con đừng quên, trò chơi này đã hại chết rất nhiều người, chỉ cần là người chơi trò chơi này đều không có ngoại lệ."
Diệp Tiểu Mộc trong lòng trầm xuống, vấn đề này, hắn cũng từng tự hỏi, hắn không rõ, những người này chết thế nào trong trò chơi, chẳng lẽ là thất bại ở nhiệm vụ cuối cùng, bị Dương Vĩnh Tín ở trong trò chơi giết, mình cũng sẽ chết?
Hắn nhớ lại lời nhắn nhủ trên tờ giấy kia, nói là chỉ có ba lần chơi, một khi thất bại, trò chơi sẽ bị xóa, cuộc sống của người chơi cũng sẽ có ảnh hưởng ở trình độ nhất định, ảnh hưởng này là cái gì nhỉ, tử vong sao?
Tuyết Kỳ đi vào trong nhà, lấy mũ giáp trò chơi ra, nói rằng: "Trò chơi này con không nên chơi nữa, mẹ con vẫn đang điều tra, chờ cô ấy điều tra ra kết quả rồi hãy nói."
Diệp Tiểu Mộc nói: "Những người trước đều chết hết rồi, còn điều tra thế nào nữa."
"Ta mặc kệ. Dù sao con cũng không được chơi nữa, mau đi ngủ đi."
Tuyết Kỳ ôm mũ giáp trò chơi về phòng ngủ của mình, để lên trên tủ đầu giường, ngồi ở trên giường ngẩn người một hồi, sau đó trở về trước bàn viết chữ, bắt đầu luyện viết bút lông.
Bài vị thiên la quỷ dạ xoa, cô không cần ngủ, thế nhưng mỗi đêm khuya vắng người, người khác đều ngủ, dù sao cũng phải làm chút gì để giết thời gian nhàn rỗi dài dằng dặc.
Vì vậy cô thử qua rất nhiều loại phương pháp: Xem tỉ vi, chơi game, đi ra ngoài đi bộ, càng về sau cái gì cũng chán ghét, trong lúc vô tình, cô tiếp xúc đến viết chữ.
Đó là thời điểm Diệp Tiểu Mộc được vài tuổi, đăng ký học lớp thư pháp, cầm rất nhiều bảng chữ mẫu trở về, mỗi ngày luyện tập, Tuyết Kỳ có ngày buồn chán cũng lấy ra luyện, lúc đầu còn thấy trò này cũng vui, sau lại tĩnh, cái gì cũng không nghĩ tới, dường như đến thế giới khác rồi. Trải qua mười mấy năm luyện tập, chữ của cô viết cũng tương đối tốt rồi, tuy rằng Diệp Tiểu Mộc luôn nói chữ của cô vô phong, tựa như chữ dùng máy vi tính gõ ra, nhưng Tuyết Kỳ cũng không quan trọng, mục đích cô luyện chữ là tĩnh tâm và giết thời gian.
Cô mở bảng chữ mẫu "Huyền Bí Tháp Bi", bắt đầu viết, nhanh chóng tiến vào cảnh giới quên hết mọi thứ.
"HỪ,
Lão Quách mở mắt, từ trên ghế salon ngồi dậy.
"Thế nào?" Tạ Vũ Tình thấy hắn trợn mắt lập tức hỏi.
Lão Quách hít một hơi, nói: "Quỷ dị a, thực sự là quá quỷ dị, hồn phách những người này, không hề tìm được ở Âm ty."