Chương 3246: Thông Quan (3)
Chương 3246: Thông Quan (3)Chương 3246: Thông Quan (3)
Diệp Tiểu Mộc nhớ lại một chút, có thể nhận được liên kết download trò chơi này, đều là người trẻ tuổi, vậy đại khái cũng là ước nguyện ban đầu của người thiết kế, dù sao thiếu niên mới là hy vọng, để cho càng nhiều thiếu niên biết đến Dương Vĩnh Tín và những chuyện phát sinh năm đó, rốt cuộc là cảnh tỉnh hậu nhân.
"Có phải lâu rồi ngươi không nói chuyện với ai không, cho nên gặp được một người liền nói nhiều như vậy." Diệp Tiểu Mộc giả vờ trấn định mà hỏi thăm, hắn muốn biết càng nhiều tin tức hơn, đối với tình cảnh trước mắt nói không chừng cũng có ích, hắn đã cảm nhận được mối nguy hiểm.
Dương Vĩnh Tín gật đầu nói: "Không sai, ở đây quá tịch mịch, ngươi nên quý trọng, không chừng đây là lần cuối cùng ngươi được tán gẫu với người khác."
Diệp Tiểu Mộc đột nhiên khẩn trương.
"Từ sau khi ta bắt được tên tiểu tử kia, tất cả thế giới trò chơi này, đều do ta nắm trong tay, tất cả ta đều có thể thay đổi, duy chỉ có ở đây... Nơi này là cửa cuối cùng của trò chơi, là chỗ lúc ban đầu hắn dùng để nhốt ta lại, nếu như ngươi không thích thấy những người này, chúng ta có thể đổi phương thức..."
Hắn vung tay lên, một đạo quang bay ra ngoài, rơi xuống chung quanh, những người đứng ở nơi đó, tựa như hiệu ứng domino, trong nháy mắt toàn bộ biến thành mớ chữ cái và chữ số màu trắng.
Chẳng qua vị trí sắp hàng vẫn giống như lúc nãy những người đó đứng, vẫn là một mê cung.
Số hiệu!
Diệp Tiểu Mộc thoáng cái hiểu ra, chỗ này là do số hiệu tạo thành, biến thành hình dạng mê cung chỉ là biểu hiện lập thể hóa ở trong thế giới trò chơi, kỳ thực người thiết kế trò chơi kia đã dùng một chuỗi số hiệu bao vây quỷ hồn của Dương Vĩnh Tín.
"Ở đây là lối ra duy nhất để rời khỏi trò chơi này, lại bị mê cung này chặn mất, những năm gần đây, ta thử rất nhiều lần, không có cách nào đi ra ngoài, vì vậy ta đưa hết những người có thể thông quan—— giống như ngươi vậy, dẫn hết tới nơi này, nếu các ngươi chơi trò chơi giỏi như vậy, cũng đều hiểu một ít về máy vi tính nhỉ, ta nghĩ các ngươi có thể giúp ta từ mê cung này tìm được đường đi ra ngoài, nhưng các ngươi không được chạy thoát, vì vậy, ta đã giết hết các ngươi, giữ hồn phách ở lại trong trò chơi, cùng ta chờ đợi người sau sẽ tới." Dương Vĩnh Tín thở dài,"Tuy rằng mỗi khi giết một người, ta đều sẽ hấp thu oán khí của hắn, giúp cho ta trở nên càng mạnh hơn, nhưng thế giới này ta đã ở quá nhiều năm, ta thực sự thấy đủ rồi... Ta muốn đi ra ngoài, ngươi hiểu chưa, cho nên, ngươi mau tìm cách thoát ra khỏi mê cung này, bằng không, ngươi sẽ trở thành người chết kế tiếp."
Hắn giơ tay lên, phất phất mấy cái trên không trung, phía trên xuất hiện một đồng hồ cát thật to, nửa bên trên không ngừng có hạt cát rơi xuống.
"Có khoảng nửa tiếng đồng hồ, đây là thời gian sau cùng của ngươi, tuy rằng cho tới hôm nay chưa ai thành công, nhưng dựa theo lệ cũ, để cho ngươi thử xem sao. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Dương Vĩnh Tín cầm hai "bàn là điện", bay đến giữa không trung, quan sát Diệp Tiểu Mộc.
Chỉ có nửa tiếng sao?
Ở thế giới trò chơi này, mình chính là một du hồn thông thường, không thể nào sử dụng phép thuật, không biết thân pháp có thể dùng được hay không?
Về phần phá giải mê cung này, Diệp Tiểu Mộc vốn cũng muốn thử xem sao, sau đó lại nghe nói mấy trăm người trước đều ở đây, về cơ bản không ôm hy vọng gì, vốn dĩ mê cung này được kiến tạo dùng để bao vây Dương Vĩnh Tín, đâu dễ dàng đi ra ngoài như vậy?
Diệp Tiểu Mộc tùy tiện tìm một lối vào, đi lung tung, đến phía trước có rất nhiều lối rẽ, cũng không tra ra được đặc thù gì, không biết đi đường nào mới tốt. Đột nhiên nghĩ đến ở nơi này mình là quỷ hồn, có thể bay, vì vậy vỗ song chưởng, quả thực bay được, từ trên cao quan sát xuống phía dưới, có thể thấy mê cung này quả nhiên có một lối ra, ở phía đối diện một hướng khác, vì vậy bay qua, bay đến phân nửa lại giống như đụng vào một vách tường vô hình, làm thế nào cũng không qua được.
"Đừng có nằm mộng, nếu như có thể bay thẳng qua, ta còn phải chờ nhiều năm như vậy sao? Thời gian cũng không còn nhiều."
Dương Vĩnh Tín tay cầm hai bàn là điện, âm hồn bất tán theo sát phía sau hắn, quả thực làm cho người ta áp lực quá lớn.
Diệp Tiểu Mộc ép buộc bản thân phải bình tĩnh, hạ xuống mặt đất, di về phía cửa ra mà lúc nãy nhìn thấy từ trên, kết quả phía trước đều là lối rẽ, đi một hồi liền mơ hồ, cuối cùng cũng tìm được địa phương, lại một cái ngõ cụt.
Từ phía trên có thể nhìn thấy rõ ràng lối ra ở đâu, nhưng chân lại đi vào naõ eut†t_ Diên Tiểu Mêc auả thư muốn esun để. auả nhiên không dã dàng có thể đi ra như vậy a, bằng không cũng sẽ không đến phiên mình tới phá giải.
Diệp Tiểu Mộc đâm bừa trong mê cung, vẫn không tìm được lối ra ở đâu, Dương Vĩnh Tín trước sau vẫn chăm chú đi theo hắn, đối với hắn cũng không có hy vọng gì, tựa như xem đây chỉ là một trò đùa.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Dương Vĩnh Tín tuyên bố đã hết giờ, cười gần đi tới phía Diệp Tiểu Mộc.
"Chờ một chút, hay là trước tiên ngươi để cho ta đi ra ngoài, ta từ từ suy nghĩ biện pháp nên làm thế nào, nghĩ xong rồi ta lại tới tìm ngươi, thả ngươi đi ra ngoài, chỉ cần có đủ thời gian, bất cứ số hiệu gì cũng đều có thể phá giải!"
Dương Vĩnh Tín cười nhạt,"Ta tin tưởng lời ngươi nói, thế nhưng... Ta không tin ngươi, một khi ngươi đi ra rồi, cũng sẽ không trở lại nữa."
"Chuyện này..."
"Cho nên, người hãy đón nhận số phận đi."
Dương Vĩnh Tín cười gẵn đi tới, hai bàn là điện sinh ra điện quang màu trắng, kẹp về phía đầu của Diệp Tiểu Mộc.
Diệp Tiểu Mộc nhanh chân tránh ra, vẫn còn đỡ, ở chỗ này có thể sử dụng thân pháp.
Dương Vĩnh Tín sửng sốt một chút, đuổi theo, Diệp Tiểu Mộc lại trốn, sau mấy hiệp, bị Dương Vĩnh Tín dồn đến một góc chết trong mê cung, không cẩn thận bị điện giật một chút, cảm giác toàn thân bị điện giật, thật sự đau đớn... Diệp Tiểu Mộc cảm giác linh hồn của chính mình thiếu chút nữa bị hút đi, trong cơ thể không tự chủ được sinh ra một lực lượng kháng cự, Dương Vĩnh Tín cũng hoàn toàn không ngờ tới, thoáng cái bị bắn ra ngoài.
"Ngươi biết pháp thuật?"
Dương Vĩnh Tín có chút giật mình nhìn hắn, lập tức cười nói: "Nhưng mà vô dụng a, nơi này là địa bàn của ta..."
Hắn tùy tiện phất tay, mấy đạo bạch quang bay qua, rơi vào trước người Diệp Tiểu Mộc, sau khi rơi xuống đất, lập tức đột ngột từ mặt đất mọc lên, tạo thành một đạo kết giới hình chữ nhật, ba mặt mỗi một mặt đều có một đạo không ngừng áp súc, khiến Diệp Tiểu Mộc liên tục bị dồn vào tường phía sau, cho dù hắn cố sức thế nào cũng không thể động đậy.
Dương Vĩnh Tín chậm rãi đi tới, hai bàn là điện dán lên trên huyệt thái dương của Diệp Tiểu Mộc, phóng xuất ra lôi điện cường đại.
Diên Tiểu Môc cảm điác đầu cỦa mình "ÔÊnœ" mêt tiếnn nể t†una bị cảm giác điện giật thống khổ biết bao nhiêu, tựa như linh hồn bị xé ra, không ngừng bị tróc lấy...
Hắn cảm giác trong cơ thể mình có một vật đang từng chút một chút rời khỏi bản thân, bị hút ra.
Hắn cắn răng chống cự lại.
"Hồn lực của ngươi cũng rất mạnh đó, không hổ là pháp sư, như vậy càng thú vị." Hai mắt Dương Vĩnh Tín biến thành hồng quang, thần sắc dữ tợn đáng sợ, như một ác ma.
"Đáng ghét... Ngươi buông ta ra, chúng ta đi ra ngoài đánh một trận đàng hoàng!"
Diệp Tiểu Mộc cắn răng phun ra những lời này, Dương Vĩnh Tín cười to khặc khặc, căn bản không để ý tới hắn, y lúc này đang hưởng thụ niềm vui khi ngược đãi người khác, ôn nhu nói: