Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3253 - Chương 3260: Chiến Thần Trở Về (1)

Chương 3260: Chiến Thần Trở Về (1) Chương 3260: Chiến Thần Trở Về (1)Chương 3260: Chiến Thần Trở Về (1)

“Sự phụ..."

Diệp Thiếu Dương nhìn Thanh Vân Tử, trong mắt tuôn ra nhiệt lệ,"Đã khiến người lo lắng."

Thanh Vân Tử cười hắc hắc,"Được rồi, Đạo Phong đâu, đi đâu rồi, vừa rồi hình như có thấy hắn."

Diệp Thiếu Dương nói lại tình hình của Đạo Phong, Thanh Vân Tử than thở: "Hắn cũng là chịu khổ nhiều rồi, nhưng mà hắn với con mệnh số rắn rỏi như nhau, không gặp vấn đề gì lớn."

Hơn nửa ngày, Diệp Thiếu Dương mới tiếp nhận sự thật mình đã trở về rồi, từ từ tỉnh táo lại, hỏi: "Được rồi sư phụ, đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao sư phụ lại ở đây? Còn có Lý Hạo Nhiên và Vu Khiêm, vì sao có thể xuyên qua tìm con, tại sao con có thể trở về?"

"Ta ở đây là vì chờ con."

Thanh Vân Tử kể hết sự tình từ đầu đến cuối, bao gồm tam giới linh khí làm sao tăng vọt, ảnh hưởng đến cân đối của các không gian, sau đó Minh Hà Lão Tổ thẩm thấu Di Thiên kết giới, muốn noi theo Vô Cực Quỷ Vương, xâm chiếm nhân gian...

Diệp Thiếu Dương nghe xong, cả kinh trợn mắt hốc mồm,"Mười mấy năm, ở đây đã biến hóa lớn như vậy?"

"Đương nhiên, con bây giờ đã trở lại nhân gian, đã lạc hậu rồi, mười mấy năm nay, linh khí tràn đầy, nhân gian xuất hiện rất nhiều thiên tài, ta cũng có nghe nói. Con muốn đối phó Minh Hà Lão Tổ, chí ít trước tiên còn phải đánh phục bọn họ.

Diệp Thiếu Dương nắm nhẹ nắm đấm,"Mười mấy năm nay, vẫn luôn bị Vô Cực Quỷ Vương khi dễ, đánh không lại hắn, đang muốn tìm mấy người đánh không lại con, để bắt nạt chút xíu đây."

Thanh Vân Tử chỉ vào phía ngọn núi lớn kia, giới thiệu đây là Tu Di Sơn trong truyền thuyết, là khởi điểm cũng là lâm giới vạn vật âm dương giao hội, tầng mây phía trên, là Phật môn Vô Sắc Thiên, hải dương phía dưới lại là thánh địa Đạo Giáo Thái Hư Ảo Cảnh. Bởi vậy, ở đây là thần tích chân chính, vạn ngàn năm qua, sinh linh có thể tới chỗ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Những người đó thì sao, trong lịch sử những người phi thăng tới chỗ này thì sao?" Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu ngửa mặt trông lên ngọn núi chỉ có thể nhìn được một đoạn ở giữa.

"Bọn họ, sớm đã không phải là nhân loại, thậm chí cũng không được xem là sinh linh, ta không biết nói như thế nào nhỉ." Thanh Vân Tử vò đầu, lục tung trí não tìm kiếm từ thích hợp.

Diệp Thiếu Dương nhớ lại mình trước khi xuyên qua, ở bên kia thấy năng lượng thể những người đó cách hóa, vì vậy nói: "Năng lượng sao?"

"Có thể nói là như thế."

Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không thông, nói: "Nếu tu hành đều là càng tu càng lợi hại, vì sao sau cùng lại khiến mình tu thành năng lượng thể?"

Thanh Vân Tử nói: "Đây là một loại đại đạo, đại đạo ba nghìn, mỗi người mỗi tu, cái này cũng là đạo của người khác, nói con cũng không hiểu. Lát nữa chúng ta đi thôi, nơi này không dễ đến, cũng không dễ đi ra ngoài."

Thanh Vân Tử dẫn đường cho Diệp Thiếu Dương, hai người mới vừa nhích người, Đạo Phong từ đằng xa bay tới, tóc lông mi đều đã mọc ra, mặc trên người trường sam màu xanh, nhưng không phải là bộ trước đó, vết thương trên mặt cũng đỡ rồi, nhìn qua lại là hình dáng bình thường.

"Sư phụ"

Thanh Vân Tử nhìn hắn gật đầu, nói: "Mấy năm nay cũng khổ cực cho con. Con trở về là tốt rồi, Phong Chỉ Cốc mấy năm nay tuy ngủ đông, nhưng cũng vẫn giữ được lực lượng nòng cốt."

"Thái Âm Sơn thế nào?"

"Quỷ Vương không ở đó, hiện tại địch nhân số một lại không phải là bọn họ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Thanh Vân Tử mang theo bọn họ xuyên qua biển mây, nhắc nhở bọn họ ngàn vạn lần không nên tiến vào chỗ sâu trong tầng mây hay là hải dương, ở trong đó có quá nhiều cường giả, cho dù là thành năng lượng thể, bọn họ vẫn là tồn tại có nhân cách, những cường giả này không có quan niệm thiện ác, đối với ngoại nhân nói không chừng có thể sẽ có cảm giác bài xích —— đương nhiên Thanh Vân Tử cũng không biết, nhưng vẫn là ít chọc bọn họ thì tốt hơn.

Thanh Vân Tử dẫn bọn hắn rời khỏi điểm lâm giới, về tới Vô lượng giới, mượn đường trở lại nhân gian...

Trên một ngọn núi không biết tên.

Đúng lúc trời sắp tối, ba người đứng ở đỉnh núi, đón mặt trời chiều, nhìn xa xa vô tận điền dã, cảm giác này, khiến cho Diệp Thiếu Dương hầu như chảv nước mắt. "Bây giờ còn chưa có ai biết con đã trở về, tốt nhất con đừng hiện thân."

"Vì sao?"

"Nhân gian pháp thuật giới, hiện tại đã tạo thành các đại phái hệ, cân đối lẫn nhau, nếu như con trở về, sẽ đánh vỡ hết thảy những điều này." Thanh Vân Tử nói với Diệp Thiếu Dương rất nghiêm túc,"Con có hiểu ý của ta không? Những người trẻ lớn lên trong thế hệ này, bọn họ sẽ không phục con, nếu như con đột nhiên xuất thế, sẽ chỉ làm nhân gian pháp thuật giới loạn lên, càng không thể vãn hồi... Đối đầu kẻ địch mạnh, tổ chức nhân gian nhất định không thể loạn, tránh để người lợi dụng khe hở."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cười nói: "Năm đó chơi nổi như vậy là được rồi, con cũng không muốn khoe khoang nữa."

"Nhưng không phải ai cũng tin, chỉ cần biết con trở về, bọn họ nhất định sẽ tới tìm con, khiêu chiến con, hơn nữa, đối với Thái Âm sơn và Linh giới thi tộc mà nói, bọn họ không biết con trở về, trái lại sẽ càng tốt, con là vũ khí bí mật của nhân gian."

Diệp Thiếu Dương nói: "Con đối phó bọn họ thế nào đây?"

"Nói rồi, con là vũ khí bí mật, những người tuổi trẻ này sẽ giống như con năm xưa, cấu thành liên minh, đối kháng kẻ thù bên ngoài, nếu như có thể, vậy dĩ nhiên là tốt, nếu như không được, đến lúc đó con lại giơ cánh tay hô gọi, đứng ra trọng chỉnh thế lực pháp thuật giới, cũng coi như bảo đảm cả hai mặt."

Diệp Thiếu Dương nói: "Sư phụ, đây là ý của mọi người sao?"

"Không, những người Tu La giới đó tìm con trở về, chính là muốn cho con thống nhất nhân gian pháp thuật giới, nhưng có người cho rằng đây không phải là kế hoạch tốt nhất."

"Có người?"

"Ta." Một thanh âm quen thuộc, vang lên ở sau người.

Diệp Thiếu Dương quay đầu, thấy một người ăn mặc kiểu thư sinh, phe phẩy chiết phiến, theo sườn núi đi tới.

Lâm Tam Sinh!

Diệp Thiếu Dương kích động đi tới, đánh thẳng một quyền vào ngực hắn, kết quả trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.

"Như vậy không tốt đâu, nay ta tốt xấu gì cũng là Trung Sơn Vương, mười mấy năm rồi vẫn không ai dám đánh ta."

"Cái gì vương?" mày với hắn, nói đùa: "Các ngươi đều mất tích, còn sống cũng đều ẩn lui, chỉ có mình ta được hưởng thụ lợi ích."

Hảo huynh đệ gặp mặt, hai người đều không nói ra được kích động, vui đùa một hồi, Diệp Thiếu Dương nói với Thanh Vân Tử: "Con đang nghĩ, với chỉ số thông mỉnh của sư phụ, làm sao có thể nghĩ ra kế sách cao minh như vậy."

Thanh Vân Tử vỗ một cái lên đầu hắn, nhưng mà hắn cũng thừa nhận, trước khi hành động hắn đã tìm Lâm Tam Sinh thương lượng, sau đó đây hết thảy đều là an bài của Lâm Tam Sinh.

"Không lộn xộn, nghiêm chỉnh mà nói, mấy năm nay ta cũng không nhàn rỗi, ta âm thầm quan sát, có chí ít hai nhóm người, đang theo dõi người nhà của ngươi, một nhóm là các pháp sư nhân gian, cái này không đề cập tới, một nhóm là tà vật, ta cũng không biết là từ đâu tới, thực lực siêu cường, ta không có đả thảo kinh xà, cho nên, bây giờ ngươi không thể trở lại gặp bọn họ, tốt nhất là, Thanh Vân tổ sư, khi trở lại đừng nói Thiếu Dương và Đạo Phong đã về, đến những người ở Tu La giới cũng phải giấu."

Thanh Vân Tử nói: "Ta sớm có hoài nghi..."

"Ta cũng hoài nghỉ." Lâm Tam Sinh không có nói rõ.

Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi nói có người theo dõi người nhà của ta, là Tứ Bảo bọn họ sao?"
Bình Luận (0)
Comment