Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3256 - Chương 3263: Chiến Thần Trở Về (4)

Chương 3263: Chiến Thần Trở Về (4) Chương 3263: Chiến Thần Trở Về (4)Chương 3263: Chiến Thần Trở Về (4)

Nghĩ đến đạo tâm lúc ban đầu của hắn, cũng là muốn dẫn dắt Pháp Thuật Giới quật khởi, tái hiện pháp thuật thịnh thế, hôm nay lại rơi vào kết cuộc này, thật là làm người ta thổn thức.

Sai lầm lớn nhất của hắn, chính là đánh giá cao lực lượng và đạo tâm của chính mình, hơn nữa lòng dạ nhỏ mọn, bài xích người đối lập. Nói cho cùng, đây là một người đáng trách nhưng cũng đáng thương.

Lâm Tam Sinh nói tiếp: "Nhưng mà giữ chức Thi vương này cũng không phải dễ, hết thảy đều phải nghe Nữ Bạt, nói trắng ra, hắn chỉ là trai bao của Nữ Bạt, bây giờ Nữ Bạt cũng cường đại hơn năm xưa rất nhiều. Hôm nay bọn họ nghe nói Minh Hà Lão Tổ muốn tiến phạm nhân gian, cũng rục rịch, dự định nhân dịp thừa nước đục thả câu."

Hai người lại hàn huyên một hồi, Lâm Tam Sinh hỏi dự định của Diệp Thiếu Dương, sau đó đem địa chỉ mới nhất của Lão Quách cho hắn, sau đó cũng phải đi về, dù sao hắn bây giờ là Trung Sơn Vương quyền khuynh Không Giới, bình thường sự vụ rất nhiều, không thể rời xa Không Giới quá lâu.

Hai người nói lời từ biệt, Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, vừa muốn nói gì lại thôi.

Lâm Tam Sinh có chút cảm động, nói rằng: "Ngươi đừng buồn, chỉ là nhất thời chia xa, ngươi đi tìm Lão Quách trước, nhớ kỹ phải cẩn thận, đừng để người phát hiện ra ngươi, sau này ta lại đi tìm ngươi."

"Không phải, ta muốn nói... Ngươi có tiền không? Cho ta ít tiền, hiện tại trên người ta không có đồng nào, nhưng ta đói bụng." Diệp Thiếu Dương móc hai túi ra, mò lấy một đống bạc vụn, còn có mấy thỏi bạc, đều là dùng trong thời Dân Quốc.

Lâm Tam Sinh cười mếu.

"Ta là một quỷ hồn, làm gì có tiền, ngươi tìm cách kiếm ít tiền tiêu đi."

"Ta đói quá!"

Từ lúc hạ mộ, Diệp Thiếu Dương vẫn chưa ăn gì, luôn mãi đánh nhau với Vô Cực Quỷ Vương, lúc sau thì liên tục bị đuổi giết, năng lượng tiêu hao thật lớn, hôm nay trở lại nhân gian, thật sự rất đói bụng.

Lâm Tam Sinh gãi đầu một cái, nói: "Hay là ngươi đi tìm tên Diệp Thần kia, trên người hắn chắc chắn có tiền, ngươi đi cướp một ít rồi tìm quán ăn cơm đi?"

"Ta không phải là phường trộm cướp!" Diệp Thiếu Dương khoát tay,"Bỏ đi bỏ đi, nói với ngươi cũng vô ích, dọc theo đường đi ta sẽ đi nhặt chút sắt vụn phế liệu, tìm chỗ bán lấy tiền."

Lâm Tam Sinh bật cười, đường đường nhân gian thiên sư Diệp Thiếu Dương, lại luân lạc tới nông nỗi phải đi nhặt sắt vụn phế liệu.

Hai người chia tay.

Ban nãy chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, thế nhưng Diệp Thiếu Dương càng đi càng đói, điện thoại di động không có, một xu tiền cũng không có, lại không thể thực sự đi cướp, chờ hắn tìm được một trấn nhỏ, đã đói bụng đến choáng váng đầu hoa mắt, rơi vào đường cùng, thực sự đi lượm ve chai.

Một bà lão dẫn cháu đi dạo phố, thấy Diệp Thiếu Dương đi lượm ve chai dưới đất, trên người vẫn mặc trường sam rách rưới, vội vàng né xa, cảnh cáo đứa cháu: "Thấy không, tuổi còn trẻ mà phải đi lượm rác, nếu cháu không học tập cho giỏi, tương lai sẽ như vậy đó!"

"Bà mẹ nó!"

Diệp Thiếu Dương ném hết mười mấy cái chai ra đất, nhưng sau khi phát tiết, lại đi nhặt lên lại, đi dò hỏi địa chỉ thu mua phế phẩm, dọc đường đi lục thùng rác tìm chai lọ, tới được tới nơi đó người đã đói muốn xỉu, đem chai lọ và sắt vụn bán được mấy đồng tiền, nhanh chóng đến quán mì Lan Châu gần đó, gọi một chén mì cật...

Ăn xong mì, có khí lực rồi, trong túi Diệp Thiếu Dương còn lại bốn xu tiền, nghĩ trên người mình không có đồng nào, từ nơi này đi tới Xuân Thành phải hơn một ngàn km, nếu đi bộ chắc đi tới già, cho dù là đi Thạch Thành cũng không dễ dàng.

Trên người mình chỉ còn bốn xu... Diệp Thiếu Dương ngồi trong quán mì, bất chấp ánh mắt ghét bỏ của chủ quán, suy tư mình phải làm gì.

Phải gọi điện thoại, tìm người đến đón mình.

Tuy rằng đã mười mấy năm, thế nhưng số điện thoại của mọi người hắn vẫn còn nhớ rõ, nhưng sờ sờ túi quần của mình, chỉ có bốn xu tiền xu, hơn nữa thời đại kia của mình đã không có điện thoại công cộng, thời đại lúc này phỏng chừng càng không có.

"Ông chủ, có thể mượn điện thoại di động dùng một chút không? Tôi có thể trả tiền cước gọi." Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt đi tìm chủ tiệm mượn điện thoại di động.

Ông chủ nhìn hắn một lượt, khó chịu mà hỏi: "Gọi đi đâu?"

"Thạch Thành."

"À- ngoài tỉnh à đường dà¡a" "Tôi có thể đưa ông tiền."

Diệp Thiếu Dương dùng bàn tay bẩn thỉu móc ra bốn đồng tiền xu.

Ông chủ trợn mắt, nói: "Điện thoại di động của tôi hết pin rồi."

"Ông chỉ cần cho tôi mượn, lát nữa sẽ có người tới đón tôi, tôi đưa ông mười đồng."

"Cậu đi lượm ve chai như vậy, ai tới đón cậu, mái ấm tình thương sao?"

"Ông chủ, ông đừng ăn nói cay nghiệt như vậy có được hay không!" Diệp Thiếu Dương cũng nổi giận.

"Tiểu huynh đệ, tôi có điện thoại di động." Một thanh niên đang ngồi ăn cơm trong góc lấy điện thoại di động để lên bàn.

Diệp Thiếu Dương đi tới, cảm giác được linh lực trên người trẻ tuổi này, vừa nghĩ liền hiểu, hỏi: "Ngươi là đệ tử Tam Thanh Sơn sao."

Pháp sư ở trong đám đông vốn rất ít ỏi, ở đây lại gần Tam Thanh Sơn như vậy, tám phần mười chính là đệ tử Tam Thanh Sơn.

Người thanh niên giật mình nhìn hắn, nói: "Làm sao ngươi biết?"

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Tôi có gặp cậu ở trên núi."

"À." Người thanh niên cười cười, đưa điện thoại cho hắn, nói: "Ngươi ăn chưa no đúng không, thêm một chén mì nữa nha?"

"Đa tại"

Diệp Thiếu Dương cầm điện thoại di động lên, cười với hắn, xoay người đi ra cửa.

Người thanh niên do dự một chút, nhưng vẫn ngồi ngay thẳng. Ông chủ quán nói: "Cậu mau đuổi theo a, hắn đi một mình tới ăn cơm, lỡ như cầm điện thoại di động của cậu chạy mất!"

"Không đâu, tôi thấy hắn không giống người như thế."

Diệp Thiếu Dương nghe được, trong lòng có chút cảm động, đến rồi ngoài cửa, lúc bấm số, hắn nhớ lại lời Lâm Tam Sinh, sợ là có người đang theo dõi bọn Tứ Bảo, hay là trước hết không nên tìm hắn, nghĩ tới nghĩ lui, hắn gọi vào số của Chu Tĩnh Như, mười mấy năm rồi, không biết cô ấy còn xài số này không.

Điện thoại gọi được rồi.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức kích động.

Lúc này, Chu Tĩnh Như đang họp, nghe một đám nhân viên báo cáo tình hình, điện thoại di động vang lên, cô cầm lên nhìn thoáng qua, là một số lạ, không biết có phải là quảng cáo không, cô ấn nút tắt, kết quả điện Chu Tĩnh Như làm gương tốt, thời gian họp tuyệt đối không nghe điện thoại, đây cũng là tôn trọng đối với cấp dưới, vì vậy đưa cho thư ký, để cho cô ta nghe máy, còn mình lắng nghe báo cáo.

Đang nói về một hoạt động thương nghiệp vô cùng quan trọng, lần này cô về nước, chủ yếu là để xử lý chuyện này, tất nhiên không thể phân tâm.

Hai phút sau thư ký đi tới, nhỏ giọng nói : "Có người tìm chị, nói chị phải nghe điện thoại."

"Tôi đang họp mà."

"Hắn nói... tìm chị có chuyện đặc biệt gấp—— "

"Tôi đang họp, có chuyện gì quan trọng hơn!" Chu Tĩnh Như phất phất tay, kêu thư ký đi sang một bên.

"Lễ phép một chút, hỏi thử hắn là ai vậy, nói lát nữa tôi sẽ gọi lại."

Thư ký vừa gật đầu, vừa nói: "Hắn nói, hắn họ Diệp, tên... Tôi quên rồi, là một người bạn cũ của chị."

Chu Tĩnh Như đang tập trung tỉnh thần nghe báo cáo, lúc đầu không thèm chú ý, bỗng nhiên ý thức được điều gì, hỏi: "Tên gì?"

Thư ký lại hỏi lần nữa trong điện thoại, trả lời: "Hắn nói, hắn tên Diệp Thiếu Dương."
Bình Luận (0)
Comment