Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3271 - Chương 3278: Trả Thù (1)

Chương 3278: Trả Thù (1) Chương 3278: Trả Thù (1)Chương 3278: Trả Thù (1)

Trận doanh đối lập không đại diện cho giao tình riêng tư.

Mà Tô Ngọc cùng Nguyên Tịch, vừa vặn đều là những người thích chơi nhất trong nhóm. Quan trọng nhất là, mọi người đều biết con người Tô Ngọc, đối với tu hành không có theo đuổi gì, bởi vậy cũng không có uy hiếp đối với bọn họ, bởi vậy trái lại có thể bày tỏ tình cảm, hơn nữa, với hai bên trận doanh mà nói, hắn còn có một tiềm lực lớn nhất, đó chính là hắn là con trai độc nhất của Tô Khâm Chương, Tô Khâm Chương tương lai chết rồi, hắn chính là người thừa kế Mao Sơn...

Ảnh hưởng của Mao Sơn ở Pháp Thuật Giới ai cũng hiểu, mượn hơi hắn, rất có khả năng chính là tương lai sinh ra một minh hữu có lợi nhất, bởi vậy Song Tuyệt Bát Tử và Tam Giới Minh đối với hắn đều vô cùng hữu hảo, có tụ hội gì cũng gọi hắn tới.

Hắn cùng Nguyên Tịch, uống nhiều rồi ngủ cùng nhau, nhưng tỉnh rượu vẫn là quan hệ bằng hữu không tệ.

"Ta với anh không giống nhau," Nguyên Tịch tiếp tục nói,"Anh có người cha tốt, anh là Pháp Thuật Giới đệ nhất phú nhị đại, anh không cần làm cái gì hết, chỉ cần bảo vệ tốt cha mẹ của anh, không nên để họ tạo ra một đệ đệ tranh vị trí với anh là được."

Tô Ngọc cười khúc khích.

"Ta và anh trai ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào thực lực mà có được. Thế nhưng. .. Anh có nghĩ tới không, anh cũng không phải Mao Sơn thái tử thực sự!"

Tô Ngọc sửng sốt, cười nói: "Tuy ta chưa bao giờ muốn làm Mao Sơn chưởng giáo, thế nhưng lời này của cô không nói đạo lý a, Mao Sơn ngoại trừ ta còn có ai?"

Nguyên Tịch nhìn hắn, phun ra ba chữ: "Diệp Thiếu Dương!"

"Đùa gì thế, Diệp Thiếu Dương xuyên không rồi, trước khi ta sinh ra đã không còn, sợ rằng vĩnh viễn không về được."

Nguyên Tịch đi một bước tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nói: "Vậy anh có từng nghĩ tới, nếu như Diệp Thiếu Dương có con trai thì sao?"

Tô Ngọc từ từ há hốc mồm, một lát sau lắc đầu,"Điều đó không có khả năng."

"Giả như là thật, anh có thể cạnh tranh lại hắn sao?"

Giả nh thực e/ có mêt noười nhĩ thế cha mình vến nhục Diên Thiếu Dương sát đất thế kia, sợ là sẽ truyền chức chưởng môn cho người ta, cho dù ông ấy khăng khăng không truyền, những tiền bối của Tróc Quỷ Liên Minh không thể ngồi không như vậy... Mặc dù mình cũng có qua lại với bọn họ, được xem là vãn bối của bọn họ, nhưng con trai của Diệp Thiếu Dương, mới là thái tử chân chính của Tróc Quỷ Liên Minh...

Hắn lắc đầu, dứt bỏ những suy nghĩ nhàm chán này,"Không thể nào có chuyện đó."

"Nếu như ta cho anh biết, thật sự có người này thì sao?"

Tô Ngọc sắc mặt nghiêm túc, nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Cô muốn nói là hắn! Không thể nào, chút thực lực của hắn, con trai của Diệp Thiếu Dương không thể nào non như thế."

"Con trai của Diệp Thiếu Dương, chưa chắc phải nhất định được như cha hắn, hơn nữa nếu như người ta mới bước vào Pháp Thuật Giới không lâu sau? Hơn nữa, mấy ngày này ta quan sát, tuy rằng pháp lực hắn không mạnh mẽ, nhưng trong chiến đấu hắn thập phần lãnh tĩnh, sức quan sát rất tốt, tối trọng yếu là, hắn tiến bộ rất nhanh, mấy ngày ngắn ngủi, ta có thể rõ ràng cảm giác được tiến bộ của hắn!"

Tô Ngọc mày nhăn lại,"Cô có chứng cớ gì."

"Không có chứng cứ."

Tô Ngọc vừa muốn mở miệng, Nguyên Tịch nói tiếp: "Thà giết lầm chớ không bỏ sót, nếu quả như thật là hắn, vậy sẽ phải mau chóng diệt trừ, để tránh khỏi hắn lông cánh đầy đủ, có Tróc Quỷ Liên Minh thúc đẩy, tương lai hắn không chừng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta..."

Tô Ngọc bỗng nhiên hiểu ra, hơi nhảy dựng lên,"Hóa ra cô kêu ta lừa hắn vào đội, không phải là để ngủ với hắn, mà là để giết hắn!"

Cô quay đầu, nhìn đầm lầy ngoài rừng cây, lo lắng nói: "Cũng không đúng, ta vốn là muốn lung lạc hắn, để cho hắn đứng về phía chúng ta, chẳng qua, ta phát hiện hắn không cảm kích, như vậy không thể làm gì khác hơn là diệt trừ mầm tai họa."

Tô Ngọc bước nhanh đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm mắt của cô, lớn tiếng nói: "Cô làm vậy là mưu sát! Đã là năm 6312 rồi, đây là thời đại pháp luật, giết người? Đừng nói giỡn chứ?"

Nguyên Tịch bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nói: "Ở nhân gian thì nói chuyện luật pháp, ở chỗ này không thể như vậy, hơn nữa ta cũng không có ý định tự mình động thủ, nếu không hắn đã sớm chết rồi."

"Ý của cô là...

"Bây giờ vấn đề là, anh có muốn tham gia hay không!" Tô Ngọc giờ mới hiểu được một lựa chọn to lớn bày ra trước mặt mình. Hắn trầm mặc, nội tâm có hai loại suy nghĩ cực kỳ mâu thuẫn xung đột với nhau, một lát sau, hắn cắn răng, hỏi Nguyên Tịch: "Cô có biện pháp phi thường tốt?"

Nguyên Tịch nở nụ cười, nhích lại gần bên cạnh hắn, cầm lấy một tay cho vào trong quần áo mình, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Để từ từ ta nói cho anh biết... "

"Đa tạ đa tại!"

Diệp Tiểu Mộc từ trong rừng rậm đi ra, lúc nhìn thấy Tô Yên, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa thở dài chắp tay thi lễ với cô.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì không có gì, đi mau!"

Diệp Tiểu Mộc cảnh giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, lôi kéo Tô Yên đi thằng trở về, đến bên kia hồ, bước chân của hai người mới chậm lại, Tô Yên lần thứ hai hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Diệp Tiểu Mộc vẫn không muốn nói, Tô Yên cười lạnh nói: "Cậu thật sự cho rằng tôi không biết, yêu đương vụng trộm bị tôi phát hiện, không dám nhận?"

Diệp Tiểu Mộc sửng sốt tại chỗ, hỏi ra mới biết được đúng là không phải cô vô tình gọi lung tung, lúc nãy cô đã nhìn thấy hắn ở bên hồ, bởi vì lo lắng hắn bị tà vật khi dễ, mới đi theo dõi hắn, thấy hắn tiến vào rừng cây nửa ngày không ra, nên muốn tới xem xảy ra chuyện gì, liền thấy Nguyên Tịch đi vào.

Sở thích của Nguyên Tịch nổi danh khắp toàn bộ Pháp Thuật Giới, Tô Yên thấy bọn hắn nửa ngày không ra, chỉ lo lắng có đúng là đã xảy ra chuyện gì hay không, lúc này mới đi tới gọi người.

"Cho nên có thể nói, cô sợ tôi ngủ với cô ấy?" Diệp Tiểu Mộc sau khi nghe xong liền hỏi.

"Đừng tưởng bở! Rốt cuộc đã ngủ hay chưa?"

"Đương nhiên là không có." Vì vậy Diệp Tiểu Mộc kể hết cho cô nghe mọi chuyện, sau khi Tô Yên nghe xong, cắt đứt mạch thao thao bất tuyệt của hắn, hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu có ngủ với cô ta không?"

Diệp Tiểu Mộc sửng sốt,"Trời ơi, tôi là loại người như vậy sao?"

Tô Yên nháy mắt với hắn,"Một muội tử đẹp như thế, cởi sạch hết đứng trước mặt cậu, tôi không tin cậu không có cảm giác."

"Sặc.. " Diệp Tiểu Mộc đỏ mặt,"Có cảm giác, cùng có ngủ hay không là hai chuyện khác nhau mà." cậu sẽ ngủ rồi." "Lúc đó tôi đang định bỏ chạy mà." "Chớ giải thích, sợ là tôi đã làm hỏng việc tốt của cậu rồi." "Tôi..." "Dù sao lúc người ta cởi sạch, cậu đã nhìn, không chừng còn sờ nữa!"
Bình Luận (0)
Comment