Chương 3300: Quỷ Khí (1)
Chương 3300: Quỷ Khí (1)Chương 3300: Quỷ Khí (1)
Cửu Thiên Huyền Nữ là viễn cổ thần Hoa Hạ, bà không tham gia chư thần chi chiến, sau mấy ngàn năm, tất cả đại sự liên quan Tam giới, bà cũng không trực tiếp tham dự, nhưng nhân gian vẫn có những truyền thuyết về bà, bà tựa như là một nhân vật xe chỉ luồn kim vậy, trước đây, đến bản thân Nhuế Lãnh Ngọc cũng không biết bà đến từ Tu Di Sơn.
Bà còn thần bí hơn so với chuyển thế linh thân của Phong Đô đại đế.
Cô cùng Hữu Quân đều không quan tâm sát thần, nhưng đầu tiên phải tìm được bà, vì vậy nhiệm vụ tìm kiếm Phong Đô đại đế, biến thành tìm kiếm Cửu Thiên Huyền Nữ...
"Chúng ta phải dự định cho việc xấu nhất, giả như Cửu Thiên Huyền Nữ tìm được đại đế linh thân, làm phép khiến hắn thức tỉnh, chúng ta phải làm sao."
"Vậy trước khi hắn tiếp thu chúng thần chỉ linh, giết hắn."
"Nếu như, hắn đã tiếp thu chúng thần chỉ linh thì sao?"
Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng chỉ có liều chết đánh một trận!"
Hữu Quân trầm mặc một chút, nói: "Ta có hai kế hoạch, nếu quả thật đến bước này, chúng ta không nên một mình chiến đấu, nên tìm thêm sự giúp đỡ, đám người Minh Hà, còn có Thi tộc, những thứ này đều có thể lợi dụng, chúng ta có thể giúp bọn họ, để cho bọn họ cũng gia nhập vào trong loạn cục, có thêm giúp đỡ."
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong không tỏ thái độ.
Hữu Quân nói tiếp: "Còn có một kế hoạch, nếu nhân thần quan nhất định đều là cường đại pháp sư, chúng ta sẽ giết sạch cường đại pháp sư nhân gian, chấm dứt hậu hoạn, ngươi thấy như thế nào?"
Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một lát, nói: "Chúng ta có thể nghĩ tới, đại đế cũng sớm đã nghĩ đến, hắn nhất định sớm thiết kế được phương pháp tự bảo vệ mình... Trước tiên tiến hành kế hoạch khác, phân hai bước đi, vừa móc nối Minh Hà và Thi Tộc, vừa đi Tu Di Sơn tìm hiểu, về kế hoạch phía sau này, không phải vạn bất đắc dĩ không nên làm, những người này dễ giết."
Nhắc tới nhân gian cường giả, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức nghĩ tới hai cái tên, Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong. Hai cái tên này đúng là âm hồn bất tán, làm trễ nãi mình mười sáu năm, đương nhiên nhất định không thể bỏ qua bọn họ. Nhưng mà lý trí nói cho cô biết, hiện tại địch nhân lớn nhất căn bản không phải bọn họ.
Chuyện cần làm, người cần đối phó, thực sự nhiều lắm.
Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc vẫn không buông tha được bọn họ, nếu như Đạo Phong trong lúc nhất thời vô pháp đối phó, ít nhất phải giết chết Diệp Thiếu Dương... Trải qua nhiều năm qua nói cho cô biết, Diệp Thiếu Dương mới là nhân vật khó đối phó nhất nhân gian.
Cho dù hắn không phải nhân thần quan, nhưng cũng phải nghĩ đến, ở trong chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ nhúng tay vào.
Cô muốn Hữu Quân đưa ra suy nghĩ của mình, Hữu Quân tự giễu nói: "Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong cường thịnh trở lại, nhưng cộng lại cũng không phải đối thủ của đế quân ngươi, đối với bọn họ không cần quá để ở trong lòng. Hôm nay thứ duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta là Tu La giới. Còn có A Tu La tộc, bọn họ tuy rằng bị Minh Hà Lão Tổ áp chế, nhưng vẫn chưa diệt sạch, bọn họ nhất định là đứng ở bên kia."
Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm nói: "Mười sáu năm trước, ta cũng đã từng nghĩ như vậy, kết quả... Ngươi biết, lãng phí mười sáu năm một cách vô ích, lần này có thể trở về cũng nhờ có chút may mắn... Mười sáu năm ở Dân quốc, ta tỉ mỉ nghiên cứu hai người này, hai người tính cách chênh lệch thật lớn, nhưng ai cũng có ưu điểm. Đạo Phong cương nghị quả quyết, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hắn mà trở nên ác, thì sẽ hung tàn hơn tà vật ác nhất trên đời. Hắn không có khuyết điểm, cũng không có gánh nặng, đây là đáng sợ nhất."
Hữu Quân gật đầu nói: "Đạo Phong ta đã từng quen biết, hắn đã từng có khuyết điểm, kiên thủ của hắn đối với đạo có chút mơ hồ và mâu thuẫn, nhưng từ sau khi hắn chém tam thi chứng đạo, tiến triển cực nhanh, hắn làm việc không có điểm giới hạn, nói theo cách của nhân gian, hắn là một người xấu còn xấu hơn người xấu. Những thủ đoạn tầm thường đối phó hắn, quả thực trò trẻ con. Đế quân coi trọng hắn, nghĩ lại cũng có lý. Nhưng Diệp Thiếu Dương này, chẳng qua chỉ là một pháp sư nhân gian, có cường thịnh cũng có thể cường đến mức nào?"
"Ngươi không biết hắn. Người này khuyết điểm không ít, nhìn như đều có thể lợi dụng, nhưng mà lần nào hắn cũng nghĩ ra được biện pháp để tuyệt xử phùng sanh, mười sáu năm trước đánh một trận, ngay cả ta cũng không đánh được hắn..."
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên có chút đau đầu, lấy tay xoa xoa đầu.
Đây là một màn rất thường gặp đối với người bình thường, lại làm cho Hữu Quân khẩn trương, vội hỏi hắn làm sao vậy. Thân là Vô Cực Quỷ Vương, làm sao lại đau đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc tự mình cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, tỉ mỉ suy nghĩ, đại khái là khi nhắc tới "Diệp Thiếu Dương", nội tâm... tựa hồ bị giật mình, đây là có chuyện gì?
Sau khi lĩnh ngộ thân phận, rõ ràng mình đã chặt đứt tất cả, vì sao ở một nơi sâu trong nội tâm, hình như có một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động muốn lao tới, đó là cái gì?
Khi cô đang chăm chú nhận biết, lại không tìm được cái gì hết.
Hay chỉ là ngoài ý muốn. Nhuế Lãnh Ngọc không để ở trong lòng, tiếp theo suy tư các vấn đề ban nãy, nhưng mà không bàn cùng Hữu Quân nữa, theo cách nhìn của cô, Đạo Phong cùng Diệp Thiếu Dương, các phương diện đều hoàn toàn khác nhau, mỗi người am hiểu những thứ khác nhau, thế nhưng lúc hai người này liên thủ lại, sẽ là một loại bù trừ hoàn mỹ, thực lực vượt xa hai người cộng lại.
Cô không chút nghỉ ngờ, bọn họ là cặp huynh đệ mạnh nhất trong tam giới. Chớ đừng nói chi là bên cạnh Diệp Thiếu Dương vẫn còn một đám pháp sư và tà vật có thể ăn ý phối hợp, có nhiều thần binh lợi khí như vậy... Nhuế Lãnh Ngọc càng nghĩ tới đám người này càng thấy đau đầu, vì vậy cùng Hữu Quân thương lượng, trước tiên phải đối phó Diệp Thiếu Dương.
Hôm nay cô có linh thân, có thể vãng lai âm dương hai giới, nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện muốn làm, bản thân còn phải tọa trấn âm ty, bây giờ không có dư lực tự mình đi phó Diệp Thiếu Dương.
"Mười sáu năm, đế quân không ở đây, ta cũng không có nhàn rỗi, vẫn tích góp lực lượng, ta chế tạo một vị thủ hạ, vốn định rèn luyện thành một tuyệt đỉnh thích khách, dùng để ám giết người chúng ta muốn đối phó, hôm nay cô ta đã ở âm ty, ta để cho cô ta đến đây."
Nói xong, hắn cho đòi một thuộc hạ tới, kêu y đi thỉnh Vô Niệm cô nương tới.
Nhuế Lãnh Ngọc chú ý khi hắn nhắc tới người này, dùng từ "Chế tạo" mà không phải bồi dưỡng, huấn luyện các loại, trong lòng có chút hiếu kỳ, nhưng không nói gì thêm.
Một lát sau, một người từ ngoài cửa đi tới, sau khi được Hữu Quân cho phép, quỳ trên mặt đất bái kiến hai vị đại lão.
Nhuế Lãnh Ngọc quan sát, là một nữ tử, vóc người xinh đẹp, trần như nhộng.
"Ngẩng đầu."
Lúc nữ tử ngẩng đầu lên, thấy được mặt của cô, Nhuế Lãnh Ngọc cuối của cô tựa như hình dạng quỷ hồn cấp thấp biến hóa dùng để dọa người: Trên gương mặt người thường trắng xóa một mảng, chỉ có thể nhìn thấy đường viền ngũ quan.
Nhuế Lãnh Ngọc đương nhiên biết không phải cô ta cố ý biến thành bộ dáng như vậy để dọa người, cô nhìn vào nội tâm của cô ta, kết quả... cái gì cũng không thấy, thứ khiến cho cô giật mình là, cô thân là Vô Cực Quỷ Vương, cư nhiên nhìn không ra bổn tướng nữ tử này, đến quỷ yêu hay là tà linh cũng không nhận ra.