Chương 3309: Tu La Chỉ Chiến (4)
Chương 3309: Tu La Chỉ Chiến (4)Chương 3309: Tu La Chỉ Chiến (4)
Vì vậy những cường giả này đều chậm rãi đi tới ngồi xuống trận nhãn giữa đảo nhỏ, phát ra pháp lực, để cho pháp trận trong nháy mắt đạt tới trình độ phòng ngự mạnh nhất, chờ đợt hồng thủy này qua đi, kết quả... Rất nhanh thôi đã có người phát hiện đợt tiến công ngày hôm nay đây không giống như bình thường, quả thực không dứt.
Mọi người lập tức nhận ra có điều không thích hợp, nhưng lại không thể tự ý rời vị trí trấn thủ, cả đám chỉ có thể tiếp tục làm phép khống trận.
"Thanh lão đệ, ngươi đi xem đã xảy ra chuyện gì!"
Ngân Nha tiên vốn đang đánh cờ cùng Thanh Vân Tử, sau khi cảm giác được pháp trận dị động, lập tức trở về phía trước trận nhãn để khống trận, đảo nhỏ của Thanh Vân Tử sớm bị Minh Hà ăn mòn nhấn chìm từ trước, bởi vậy ở Tu La giới hiện nay chính là một kẻ rảnh rỗi, bình thường sống nhờ ở bên Ngân Nha tiên, hai người quan hệ tương đối tốt, mỗi ngày đều đánh cờ luận đạo trò chuyện các loại bát quái trong tam giới.
"Để ta đi xem!"
Kết quả Thanh Vân Tử mới vừa đứng dậy, một con bạch điểu giống như chim hải âu từ đối diện bay tới, trong miệng thốt ra tiếng người: "Cường địch đột kích, mời chư vị cần phải bảo vệ tốt khu trực thuộc! Các vị không có khu trực thuộc, mời đến tập kết nơi tuyến đầu pháp trận!"
Bạch điểu lặp đi lặp lại những lời này, bay đi về phía đảo nhỏ phía sau, bay tới bay lui giữa các đảo nhỏ, cố gắng để cho người trên mỗi hòn đảo đều nghe được.
Thanh Vân Tử tạm biệt Ngân Nha tiên, theo thanh đằng ở giữa đảo nhỏ bay vọt tới, giữa đường gặp phải mười mấy đảo chủ đã mất đi đảo nhỏ khác, cùng đi đến tuyến đầu pháp trận, sau đó liền thấy một đám người đông nghịt, ở chính giữa nhất trong đoàn người là "Nhuế Lãnh Ngọc" được một khối mây đen nâng lên thật cao.
"Nhuế Lãnh Ngọc" này mặc một bộ trường bào màu đỏ sậm gần giống màu đen, nhìn qua rất giống cô nương mặc hán phục chụp ảnh của nhân gian, mang trên mặt một nụ cười như được tưới gội bởi gió xuân, chỉ là chăm chú nhìn kỹ thì nụ cười này mang theo một loại cảm giác thâm sâu khó lường, đi chân trần, ngồi ở trên một đám mây đen, trên vai còn có một con quạ màu đỏ đậm tựa đen đang đậu.
Lúc Thanh Vân Tử nhìn thấy cô, trước tiên sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới đây là Vô Cực Quỷ Vương, không phải là Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Naoe liếc nhìn hắn: nhe nhàng nâng †ay lên. nói: "Sứ nhu tại thượng, hai quân trước trận, tha lỗi cho ta không thể hành lễ với người, chờ ta bắt được người, chúng ta lại nói chuyện thầy trò."
Đến thanh âm cũng là của Nhuế Lãnh Ngọc.
Thanh Vân Tử đột nhiên có chút đau lòng, thứ nhất là đau lòng Nhuế Lãnh Ngọc, nhớ tới bản thân sinh tiền một mực ngăn cản chuyện này phát sinh, không nghĩ tới hết thảy đều bị Vô Cực Quỷ Vương tính toán, cuối cùng cô vẫn đi tới bước này, trở thành linh thân của Vô Cực Quỷ Vương. Hắn càng đau lòng thay cho Diệp Thiếu Dương, mắt thấy cô nương mình yêu thương biến thành bộ dáng như vậy, nội tâm nó đã trải qua bao nhiêu đả kích a.
Đứa nhỏ này, có lẽ kiên cường hơn hắn rất nhiều.
Thanh Vân Tử có thể dự cảm được, Diệp Thiếu Dương cùng "Nhuế Lãnh Ngọc" trước mắt này, tương lai còn có thể có rất nhiều vướng mắc, không riêng gì nhằm vào thân phận Vô Cực Quỷ Vương.
"Quỷ Vương kêu ta là sư phụ, thật không dám nhận." Thanh Vân Tử lãnh đạm trả lời.
"Ta là Quỷ Vương, nhưng ta cũng là Lãnh Ngọc. Chúng ta bây giờ là nhất thể."
"Đừng nói chuyện vớ vẩn cùng ta, ngươi là ngươi, cô ấy là cô ấy!" Thanh Vân Tử luôn luôn không đứng đắn lúc này thần sắc rất nghiêm túc, thậm chí có chút bi phẫn. Tâm trạng này rất cường liệt, để cho hắn theo bản năng ôm lấy trái tim.
"Ngươi làm gì vậy?" Giám Chân pháp sư ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, nhịn không được hỏi,"Bệnh tim của ngươi lại tái phát sao?"
Thanh Vân Tử liếc hắn trắng mắt, nói: "Ta cũng thật muốn tái phát một lần xem sao."
Ánh mắt của hắn tìm kiếm ở trong trận địa địch, muốn nhìn xem địch nhân đến bao nhiêu người, kết quả ở chỗ không xa phía sau Vô Cực Quỷ Vương, tìm được kẻ tên Trương Mộ Hàn kia. Thanh Vân Tử từng gặp mặt hắn một lần, cũng biết sau này hắn đi Thiên Khí Sơn, gia nhập Thi tộc.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Thanh Vân Tử nắm một lão giả mặc trang phục đạo sĩ bên cạnh, chỉ vào Mộ Hàn nói rằng: "Lão Trương, người này chính là Mộ Hàn! Hậu đại của ngươi!"
Lão đạo kia sĩ ngẩn ra, nhìn Mộ Hàn, lớn tiếng mắng: "Súc sinh!"
Thanh âm nổi giận mà vang dội, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lão giả râu đen dài, mặc trường bào màu xanh da trời chính là Trương Kế Văn chưởng môn đời thứ hai mưới ba của Iona Hể Sơn: hâu nhân của Đạo thánh Trương Đạo Lăng, hắn là người duy nhất trong Trương gia phi thăng tới Tu La giới.
Hắn chưa từng gặp Mộ Hàn, nhưng những hành vi của Mộ Hàn ở nhân gian hắn có nghe nói tới, lão nhân này mặc dù là đắc đạo Thái Ất tiên, nhưng tính tình cương liệt không gì sánh được, đối với những hành vi của Mộ Hàn, hắn đã sớm vô cùng đau đớn, lúc này nhìn thấy người thật, quả thực nổi trận lôi đình, nếu không phải trước mặt có người ngăn cản, phỏng chừng đã sớm xông lên quyết đấu cùng hắn.
Mộ Hàn nhìn hắn, biểu tình có chút hoang mang, hắn không biết lão nhân này.
"Đây là tổ tiên xa Trương Kế Văn đời thứ hai mươi ba của ngươi!" Thanh Vân Tử giới thiệu với hắn.
Mộ Hàn ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt trên mặt hiện lên đủ loại biểu tình, sau đó hơi cúi đầu, biểu tình cũng từ từ trầm xuống, khóe miệng xuất hiện một nụ cười hài hước, chắp tay nói: "Mộ Hàn bái kiến tổ tông!"
"Súc sinh, ngươi không phải là tổ —— sai, ngươi không phải là hậu đại của ta, hậu nhân Trương gia ta không có kẻ phản bội như ngươi!"
Mộ Hàn mặt không đổi sắc, nói rằng: "Tổ tông đối với hậu đại, vĩnh viễn là yêu cầu cao, lấy thân phận tổ tông đi răn dạy hậu nhân, luôn có thể tìm được lý do, nhưng không biết lúc đó ta đã trải qua những gì."
"Ngươi còn biện giải!" Trương Kế Văn tức giận đến mức bật cười.
"Ta biết, những chuyện ta làm đối với Long Hổ Sơn thương tổn lớn bao nhiêu, chuyện này ta dốc hết sức chịu trách nhiệm, nhưng chuyện này cũng không thể chỉ biết trách ta, chỉ có thể trách ta sinh không đúng thời, không theo kịp thời đại."
"Mượn cớ, tất cả đều là mượn cớ!" Trương Kế Văn chỉ vào mũi hắn mắng to, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, hòa hoãn lại, nhìn ánh mắt của Mộ Hàn, tận lực giữ bình tĩnh mà nói rằng: "Ngươi lâm trận bỏ chạy, mặc kệ Long Hổ Sơn, việc này, ta không hoàn toàn trách ngươi. .. Chuyện duy nhất không thể tha thứ cho ngươi, là ngươi gia nhập Thi tộc, từ một pháp sư rơi xuống thành cương thi!
Trương gia ta là đệ nhất gia tộc Pháp Thuật Giới, hậu nhân cho dù hồ đồ đến mấy, nhưng chưa từng có người như ngươi vậy, uy danh ngàn năm của Long Hổ Sơn, toàn bộ hủy ở trong tay ngươi, cư nhiên để cho Diệp Thiếu Dương một Mao Sơn đệ tử lĩnh chức chưởng môn Long Hổ Sơn ta, ngươi. .. Ngươi quả thực bất trị!"
"Này, Trương lão đầu ngươi nói chuyện chú ý một chút được không, Mao Sơn thì làm sao. Thiếu Dương có thể làm chưởng điáo Lona Hể Sơn các ngươi, đó là cho các ngươi mặt mũi!"
Trương Kế Văn mặc kệ hắn, keng một tiếng rút ra đạo kiếm, chỉ vào Mộ Hàn, cao giọng nói: "Hôm nay ta đứng tại đây, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể cải tà quy chính, cam tâm tiếp nhận trách phạt của gia tộc, cho dù ngươi không làm được đệ tử của Long Hổ Sơn, ngươi vẫn là tử tôn Trương gia ta!"
Nói đến mức này, đã không quan hệ tới môn phái nữa, Trương Kế Văn nói với hắn về huyết thống, đây là quan hệ gần gũi nhất trên đời, dù cho Trương Kế Văn chưa từng gặp Mộ Hàn, nhưng loại truyền thừa về huyết thống này là không thể xóa sạch.
Cũng chính là căn cứ vào điểm này, Trương Kế Văn mới vi phạm nguyên tắc cho hắn một cơ hội cuối cùng.
Đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của mình.