Chương 3312: Hãm Hại Lẫn Nhau (1)
Chương 3312: Hãm Hại Lẫn Nhau (1)Chương 3312: Hãm Hại Lẫn Nhau (1)
"Ngươi sẽ không nói!" Mộ Hàn nói rằng.
"Ồ2"
"Thứ nhất, những việc nhỏ gây xích mích ly gián, ngươi căn bản không có hứng thú đi làm, thứ hai. .. Ngươi sẽ thận trọng xuy xét ta, ta phối hợp với ngươi thích hợp hơn Nữ Bạt... Một con chó trung thành nhất. Cô ta là Thi Vương, cô ta không chịu làm chó, mà ta... Có thi tộc bang trợ, Quỷ Vương muốn nhất thống tam giới sẽ dễ hơn rất nhiều."
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới xoay người, nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cư nhiên không đỏ mặt."
"Ta
"Năm ấy ngươi thân là chưởng môn Long Hổ Sơn, thế nhưng chí khí ngút trời, muốn quét sạch thiên hạ tà ma, hiện tại lại cam nguyện làm một con chó cho ta?"
Mộ Hàn vốn không chút đỏ mặt, nghe xong lời này, mặt thực sự đỏ lên, cắn răng một cái, nói rằng: "Mộ Hàn của Long Hổ Sơn, của quá khứ đã chết, hôm nay ta chỉ là một cương thi, chỉ cần Quỷ Vương trợ ta thượng vị, ta nhất định dùng toàn bộ thi tộc để báo đáp."
"Để ta suy nghĩ." Nhuế Lãnh Ngọc lãnh đạm nói, không đàm luận đề tài này nữa.
Mộ Hàn nhìn cô từ phía sau, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nắm cơ hội này.
Đây mới là cơ hội duy nhất của bản thân.
Ánh mắt của hắn rời khỏi Nhuế Lãnh Ngọc, chuyển qua đến Trương Kế Văn, tiếp theo lại thấy được đám người Tứ Bảo, những người này đem ký ức của hắn kéo về tới mười bảy năm trước, một vấn đề đột nhiên trồi lên trong đầu: Nếu như ban đầu mình lựa chọn giống như bọn Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ, làm huynh đệ và phó thủ của Diệp Thiếu Dương, hôm nay kết cục của bản thân... có thể sẽ khác hay không?
Biết đâu, bản thân lúc này không phải là đứng ở chỗ này, mà là đứng ở đối diện? Nghĩ sai thì hỏng hết, hắc bạch điên đảo, từ một đỉnh này đến rồi một đỉnh khác.
Nhưng mà đối với lựa chọn của mình (hắn tựa hồ căn bản chưa từng lựa chọn?), Mộ Hàn tuyệt không hối hận, bởi vì hắn hiểu rõ bản thân, năm đó, lý tưởng của hắn là đứng ở chỗ cao nhất sân khấu nhân gian Pháp Thuật Giới, chứ không phải đứng ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cam nguyện chỉ làm trợ thủ của hắn.
Nghĩ như vậy, tao ngộ của cả đời mình, đại khái đều là liên quan đến tính cách.
Mà sau khi rời bỏ Long Hổ Sơn, mười bảy năm nay, hắn tuy rằng trên danh nghĩa là Thi Vương, vai diễn thực sự... đến vai phụ cũng không bằng.
Hắn không biết mình ngày hôm nay làm sao vậy, đại khái là tức cảnh sinh tình, dù sao mình đã lâu không ra khỏi Thiên Khí Sơn, ngày hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy tổ tông của mình, còn có nhiều cố nhân như vậy, hắn mới biết nội tâm mình đã đè nén bao nhiêu tâm tình.
Năm ấy, hắn thất hồn lạc phách rời khỏi Long Hổ Sơn, lúc thấy được Diệp Thiếu Dương và Tróc Quỷ Liên Minh khiến cục diện chuyển nguy thành an như thế nào, thậm chí giết chết Tinh Nguyệt Nô đã chứng đạo không ai bì nổi, cứu vớt Long Hổ Sơn thiên niên cơ nghiệp, đây với hắn mà nói, rốt cuộc một cây rơm rạ sau cùng đè chết lạc đà, Nữ Bạt và Diêu Quang tiên tử lúc đó tìm được hắn, vì vậy, hắn phải đi thi tộc.
Nữ Bạt cho hắn một phần thi huyết, lại truyền cho hắn hắn bí pháp tu luyện thi tộc, để cho hắn thực lực đại tăng đồng thời cũng hoàn toàn hư hỏng, hắn hy sinh sinh mệnh làm nhân loại và gia thế hiển hách, từ minh chủ Pháp Thuật Giới thoáng cái biến thành kẻ phản bội bị người người thóa mạ.
Mà hắn cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy, cố gắng nhẫn nhịn, là vì lửa giận báo thù, hắn nằm mơ cũng tưởng tượng ra có một ngày có thể suất lĩnh thi tộc quay về nhân gian, đem Diệp Thiếu Dương và một đám người năm xưa khiến hắn chướng mắt đều dẫm nát dưới chân, thống trị toàn bộ Pháp Thuật Giới, đến lúc đó sẽ không còn có người cười nhạo mình, cho dù có cũng không sao.
Hắn muốn, chính là khoái cảm trả thù cực hạn kia.
Tam giới chi chiến, hắn bị Nữ Bạt để lại Thiên Khí Sơn, không để cho hắn tham gia, bởi vì thực lực của hắn còn chưa được, căn bản không phải đối thủ của Diệp Thiếu Dương.
Nói thật mỉa mai, ngày đó một mình hắn đang tu luyện trong sơn động, suốt mấy canh giờ đều lo lắng cho Diệp Thiếu Dương, cầu khẩn hắn dù thế nào cũng không nên chết ở trong tay Vô Cực Quỷ Vương, bằng không bản thân sẽ hoàn toàn mất đi đối tượng báo thù, thậm chí ý nghĩa sống tiếp.
May là Diệp Thiếu Dương chỉ mất tích, Vô Cực Quỷ Vương cũng mất tích, đối với hắn mà nói, tin tức tốt nhất là Hậu Khanh chân chính kiêu hùng cũng đã chết, thi tộc chỉ còn lại có Nữ Bạt, mà còn là một phân thân —— mỗi một đạo hồn phách đều có gần một nửa thực lực như cô, hơn nữa ngoại nhân căn bản nhìn không ra thật giả.
Ngày đó trước khi đại chiến, cô để lại bàn tay, hóa ra một đạo hồn phách, lưu tại Thiên Khí Sơn, đây cũng là để ngừa lỡ như, kết quả để lại cho thi tộc một chút hương khói cuối cùng.
Trận chiến ấy kết thúc, tất cả mọi người đều cho là cô đã chết, nhưng hồn phách của cô tiếp nhận nguyên thần nghiền nát tán dật ở Thanh Minh Giới, cô mất đi linh thân và hồn phách, thực lực xuống dốc không phanh, từ nay về sau gây dựng lại, cô tự mình trọng tố linh thân, nhưng các phương diện chênh lệch thật lớn với trước kia, chỉ có thể mỗi ngày lấy huyết luyện thuật để tẩm bổ linh thân, nhưng quá trình khôi phục này rất chậm rãi, cho dù là ngày hôm nay sau mười bảy năm, thực lực của cô vẫn chưa khôi phục lại một phần ba của thời kỳ đỉnh cao.
Nhưng ngay cả như vậy, thành viên thi tộc, từ cương thi tối hạ tầng phổ thông cho đến trưởng lão hội (ban đầu trưởng lão hội đều bị Đạo Phong giết chết, Hậu Khanh sống lại thì đề bạt thêm mấy người), tất cả đều xem Nữ Bạt là chủ nhân.
Đây là một loại tín nhiệm về chủng tộc huyết thống, dù cho Nữ Bạt không còn được như đương sơ, thực lực thậm chí không bằng những trưởng lão khác, nhưng cô vẫn đang còn là Thi Vương cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều xem cô là hạch tâm tuyệt đối, mà chính hắn, chẳng qua chỉ là một người từ ngoài đến —— tuy rằng hắn trở thành cương thị, cũng được thi tộc xem là người một nhà, nhưng Thi Vương lại chỉ có một...
Mộ Hàn trên danh nghĩa cũng đã thành Thi Vương, thậm chí để mê hoặc ngoại giới, Nữ Bạt cố ý để lộ tin tức ra ngoài, để cho tất cả mọi người cho rằng Mộ Hàn đã trở thành người khống chế thi tộc, nhưng trên thực tế quyền hạn của hắn rất nhỏ, thậm chí ngay cả đại đội quân đội đều không điều động được, sự hiện hữu của hắn, chỉ đóng vai trò như một trai bao, phụ trách chấp hành mệnh lệnh của Nữ Bạt—— dù sao Nữ Bạt mỗi ngày lui ở trong sơn động tế luyện linh thân của cô, không ra ngoài nửa bước, nên cần phải có một người xử lý công việc hằng ngày và bên ngoài.
Đây giống như là quả phụ cổ đại sau khi chồng chết, cho dù là gia nghiệp lớn hơn nữa, cũng cần tìm người đàn ông đến che chở, xử lý một ít chuyện bản thân không tiện xuất đầu lộ diện.
Mà Mộ Hàn, ngoại trừ muốn làm cái này, hắn còn có một tác dụng, đích xác là trai bao của quả phụ, đó chính là đảm nhiệm vai trò làm đồ chơi của Nữ Bạt, gọi là song tu, trên thực tế chính là dùng để phát tiết dục vọng...
Mô Hàn † tt nhân rã thưc tế. nêi tâm hoàn toàn euv eun mất khôêna phải hắn không có cơ hội ruồng bỏ sự khống chế của Nữ Bạt, thế nhưng thiên hạ to lớn, thật sự là không có chỗ cho hắn dung thân, chỉ cần đi khỏi Thiên Khí Sơn, trên căn bản là người người quát đánh, chớ đừng nói chỉ hắn còn có huyết hải thâm cừu chưa báo, Nữ Bạt cũng là đoán chắc điểm này, cho nên cũng không lo lắng hắn không nghe lời.
Mộ Hàn cũng không phải chưa từng nghĩ đến phản kích, hắn biết chỉ cần Nữ Bạt chết đi, bản thân có thể lên làm Thi Vương, nhưng hắn cùng Nữ Bạt sống chung mười sáu năm, Nữ Bạt vẫn chưa từng thực sự tín nhiệm hắn, Mộ Hàn suy nghĩ rất nhiều kế hoạch để xử lý cô, nhưng những kế hoạch này đều ở nằm ở trong giai đoạn suy nghĩ và chuẩn bị mà thôi.