Chương 3338: Gặp Lại Cố Nhân
Chương 3338: Gặp Lại Cố NhânChương 3338: Gặp Lại Cố Nhân
"Đang cùng nhà của hòa thượng." Diệp Thiếu Dương trả lời.
Lão Quách nói: "Tìm được nhân thần quan, không nên để cho hắn đi Tu Di Sơn, tiếp thu chúng thần chỉ lực sao?"
Từ Văn Trường hỏi: "Hắn là cảnh giới gì?"
"Địa tiên."
"Địa tiên?" Từ Văn Trường ngây ra một lúc, nói: "Thực lực này còn kém chút, nếu như một địa tiên có thể tiếp thu chúng thần chỉ lực, người điều kiện phù hợp cũng không ít, ý ta là, nói như vậy, chúng thần dựa vào cái gì tuyển trạch hắn đảm đương nhân thần quan?"
Mọi người nghĩ lời này cũng có đạo lý.
Lão Quách nói rằng: "Với thiên phú của hắn, hạn mức cao nhất tuyệt không dừng lại ở đó. Hắn cần phải trưởng thành."
Từ Văn Trường nói: "Chúng ta sẽ để hắn trưởng thành, xem hắn có thể đến bước nào, tạm thời không nên gấp gáp dẫn hắn đi Tu Di Sơn, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Các ngươi nghĩ sao?"
Tất cả mọi người nghĩ không thành vấn đề, Lâm Tam Sinh nói: "Vấn đề là nếu có người theo dõi hắn, xử lý nguy hiểm vì hắn, khả năng hắn vĩnh viễn cũng vô pháp ngộ đạo."
Lão Quách nói: "Giao cho ta, phương diện này ta có kinh nghiệm, mấy đứa bé đều ở tại chỗ ta, để hắn cùng tới đây, ta sẽ từ từ dạy dỗ."
Diệp Thiếu Dương đồng ý, Lão Quách tuy rằng pháp lực bình thường, nhưng hiểu biết rất nhiều tri thức các phương diện, quả thực chính là Bách Hiểu Sanh của Pháp Thuật Giới, hơn nữa lại là người quen biết, giao cho hắn là yên tâm rồi.
Từ Văn Trường nói: "Cứ làm như vậy, nếu như hắn có cần gì, âm ty cũng có thể âm thầm hỗ trợ, nói chung... Hắn hiện tại là đối tượng hạch tâm bồi dưỡng của các ngươi, bất luận tài nguyên gì đều tập trung ở trên người hắn. Không thành vấn đề chứ?"
"Có vấn đề." Qua Qua chen vào một câu,"Hiểu Húc theo bối phận, còn phải kêu Tiểu Mộc và Tiểu Bảo là sư thúc, Tiểu Mộc thiếu gia, mới là hạch tâm đời kế tiếp của Tróc Quỷ Liên Minh."
Từ Văn Trường nhìn hắn, không đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương lại khiển trách Qua Qua,"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta đối với bọn trẻ đều là giống nhau, Tiểu Mộc cũng không có đặc thù hơn bất luận kẻ nào." Lão Quách khoát tay nói: "Không phức tạp như các ngươi nghĩ đâu, ta sẽ tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, dẫn đạo là việc chính, trọng điểm của mọi người khác nhau, không tồn tại thiên vị ai."
Mọi người lại thảo luận một hồi, Từ Văn Trường còn phải quay về âm ty, nhanh chóng kể chuyện này cùng mấy đại lão, vì vậy cáo từ rời đi. Lâm Tam Sinh cũng không có thể ở nhân gian quá lâu, cùng Diệp Thiếu Dương nói vài câu rồi cũng đi.
Chỉ còn lại có Lão Quách và Diệp Thiếu Dương.
Lão Quách vẫn đắm chìm trong suy tư về nội dung thần dụ, trầm ngâm nói: "Ta luôn cảm thấy nội dung thần dụ sẽ không đơn giản như vậy..."
Diệp Thiếu Dương một tay khoát lên trên bả vai hắn, nói rằng: "Món đồ chơi này không phải là thoáng cái là có thể suy nghĩ ra được, trở lại từ từ suy nghĩ sau đi."
Lão Quách lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Đệ đi đâu?"
"Đệ muốn đi gặp Vũ Tình, đây cũng là một trong những mục đích đệ tới đây, ừ, cô ấy còn chưa biết đệ đã trở về."
"Đệ nên sớm nói cho cô ấy biết." Lão Quách nói,"Ta giúp đệ hẹn cô ấy nhé?"
"Không cần, huynh nói cho đệ biết cô ấy ở đâu là được."
Lão Quách gật đầu nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm? Quên đi, đệ nhất định phải ăn cơm cùng cô ấy, buổi tối ta gọi đệ đi ăn đêm vừa lúc ta cũng đang bận, để cho Tứ Bảo đem đứa bé Hiểu Húc kia tới cho ta. Đệ đi đi, địa chỉ ta sẽ gửi qua wechat cho đệ."
Diệp Thiếu Dương để cho Qua Qua đi cùng Lão Quách, khi nào trở về sẽ tới đón nó, Qua Qua đồng ý.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đi mấy bước ra bên ngoài ngõ, lại lộn đầu trở lại, hỏi Lão Quách: "Bộ dáng đệ như vầy, nhìn rất đẹp trai phải không?"
"Đẹp trai!" Qua Qua nói. Nhưng ý kiến của nó có tính chủ quan quá mạnh mẽ, Diệp Thiếu Dương không suy xét.
Lão Quách trên dưới nhìn hắn một cái, nói: "Cũng được, dù sao đệ vẫn luôn lôi thôi lếch thếch, người ta cũng không phải không biết, sớm đã thành thói quen."
Diệp Thiếu Dương cười mếu.
Hắn đi tìm theo địa chỉ Lão Quách đưa, vừa muốn gõ cửa, phát hiện cửa khép hờ, hắn vốn định gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Ti vi phòng khách đang mở, một cô gái tựa ở trên ghế sa lon, trong lòng ôm gối ôm, đang tập trung tỉnh thần xem tỉ vi.
Trong nháy mắt Diệp Thiếu Dương vẫn cho là mình tìm lộn, vừa nhìn mặt của nữ hài, lúc này mới yên tâm, nguyên lai là Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ cũng nghe được tiếng bước chân, cô đang xem TV cũng không ngẩng đầu lên mà nói rằng: "Để đồ xuống đất là được, đợi lát nữa tôi sẽ tự dọn, tiền đã giao rồi đúng không?"
Cái quỷ gì? Xem mình làm người giao hàng sao?
Diệp Thiếu Dương ho khan một tiếng.
Tuyết Kỳ lúc này mới ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, cau mày nói: "Cậu nhìn tôi làm cái gì, sữa chua đâu?"
"Uống sạch rồi."
"Hả, anh tới đùa bỡn ta có phải không!"
Tuyết Kỳ đứng lên, lúc này mới nghiêm túc nhìn hắn, trong nháy mắt, đôi mắt cô trừng lớn, hoàn toàn ngơ ngác, tiếp theo lại dụi dụi con mắt, thì thào nói rằng: "Ta không nhìn lầm chứ..."
"Tôi tới giao sữa chua."
Tuyết Kỳ hít sâu một hơi, nói: "Cậu rất giống một người bạn của tôi."
"Chị nhớ hắn sao?"
"Không nhớ, hận không thể đánh chết hắn."
Diệp Thiếu Dương đi tới, giang hai cánh tay,"Có muốn ôm một cái hay không."
"Bỏ đi!"
Tuyết Kỳ ngồi xuống, hai tay che ngực, nói rằng: "Ông chú kia cút ngay, để cho ta hòa hoãn lại đã."
Diệp Thiếu Dương đến ngồi xuống bên cạnh cô, đối mặt chất vấn của cô, lại phải kể lại những việc mình đã trải qua. Vừa kể chuyện vừa nghĩ còn có bằng hữu nào không biết mình đã trở về, mình cũng sắp thành người kể chuyện rồi, thực sự không muốn lặp lại những điều này thêm lần nào nữa.
Tuyết Kỳ sau khi nghe xong, thật lâu không nói gì.
"Được rồi, cũng may cậu đã trở về, cậu trở về là tốt rồi, được rồi cậu có gặp Tiểu Mộc hay chưa?"
"Không có, tôi không đi nhận hắn." Diệp Thiếu Dương nói ra chủ trương của mình, Tuyết Kỳ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, dù sao Diệp Tiểu Mộc hôm nay làm pháp sư, nếu như đột nhiên biết được mình có hóa gì, vẫn nên bảo trì hiện trạng.
Lúc hai người nói chuyện, người mang sữa chua thực sự tới rồi, sau khi đi rồi Tuyết Kỳ nói với Diệp Thiếu Dương, mới vừa là người mang sữa chua gọi điện thoại tới nói muốn lên nhà, cô lười đứng dậy mở cửa, cho nên mở cửa chờ sẵn, nói xong cô cầm một hộp sữa chua uống ngon lành.
"Vũ Tình đâu?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Cậu không biết cô ấy công tác bận rộn thế nào đâu, cơ bản không trở về nhà." Tuyết Kỳ lấy điện thoại di động ra, vừa nói,"Nhưng mà hôm nay bất luận thế nào tôi cũng sẽ kêu cô ấy trở về."
Cô gọi điện thoại cho Vũ Tình, hỏi cô ấy đang làm gì, quả nhiên là đang phá án.
"Mặc kệ cô làm gì ở đó, mau về nhà gấp, có một người theo đuổi cô vừa tới nhà, hắn nói nếu cô không trở về hắn sẽ nhảy lầu ở nhà của chúng ta, mau về đi!"
"Ai vậy? Lão Trần? Hay là Tiểu Chu?"
"Wow, nhiều người theo đuổi cô như vậy sao, tôi lại không biết đó. Là một người quen ở Thạch Thành, nói chung cô mau trở lại, trong vòng nửa canh giờ không trở lại cô sẽ không thấy được hắn!"
Cúp điện thoại, hai người ở nhà chờ.
Diệp Thiếu Dương cũng uống một hộp sữa chua, nghe Tuyết Kỳ kể những năm gần đây Tạ Vũ Tình sống thế nào, Diệp Thiếu Dương sau khi nghe nội tâm cũng là cảm khái rất nhiều. Nửa tiếng đồng hồ vừa tới, ngoài cửa phòng vang lên tiếng cửa mở, mắt Tuyết Kỳ sáng lên, để cho Diệp Thiếu Dương nhanh đi núp, mang bất ngờ tới cho Tạ Vũ Tình.