Chương 3340: Huyền Tố Tú Cầu (2)
Chương 3340: Huyền Tố Tú Cầu (2)Chương 3340: Huyền Tố Tú Cầu (2)
"Hắn là cảnh giới linh tiên, nhưng mà, trước đây ta chưa từng nghe nói về hắn, rất có thể là Mao Sơn cố ý ẩn giấu, muốn đem hắn làm cường giả bí mật, thời điểm mấu chốt sẽ phát huy công dụng."
"Ừ,..
"Sau đó, tại sao ông lại quen biết cha mẹ hắn, còn rất thân thuộc nữa?"
"Ai nói ta quen biết cha mẹ nó?"
"Ông cũng đừng che giấu nữa, tôi đã hỏi hắn rồi, quá khứ mười mấy năm người ta một mực tu hành trên Mao Sơn, cơ bản không có xuống núi, ông cũng đừng nói với tôi hai người là bạn trên mạng, nếu ông không quen biết hắn, vậy nhất định là cùng quen thuộc với cha mẹ hắn, nếu không người ta sẽ không một mình hạ sơn tới chỗ ông ở?"
Lão Quách nằm ngửa mặt, liếc nhìn cô một cái nói: "Cô muốn nói cái gì?"
Tô Yên đắc ý cười cười: "Cha mẹ người ta là những người nắm quyền Mao Sơn, sư tổ là Diệp Thiếu Dương, ông chỉ là một lão già bất đắc chí, làm sao có giao tình sâu như vậy với người ta."
Lão Quách không nói lời nào, trong lòng thầm bội phục tiểu nha đầu này tâm tư kín đáo, ngoài miệng nói: "Cho nên là... 2"
"Cho nên, ông là Lão Quách."
Lão Quách trong lòng cả kinh, cười nói: "Cô nói mớ cái gì vậy, tôi vốn mang họ Quách."
"Không không, họ Quách, với gọi là Lão Quách là hai chuyện khác nhau. Tôi nói Lão Quách... là nhà phát minh đệ nhất Pháp Thuật Giới, nhân xưng Mao Sơn Bách Hiểu Sanh Lão Quách, sư huynh của Diệp Thiếu Dương, tham mưu của Tróc Quỷ Liên Minh, là Lão Quách đó."
"Mao Sơn Bách Hiểu Sanh... Ha ha, bọn họ quả nhiên gọi như vậy sao?" Lão Quách cười ha hả.
"Ông không thừa nhận?"
Lão Quách nhìn lướt qua y phục vừa bẩn vừa rách trên người mình, nói: "Cô xem bộ dáng ta như vầy có giống không?"
"Giống a, trong truyền thuyết, Lão Quách chính là như vậy, người rất lôi thôi, tóc như ổ gà, ba tháng không tắm, trên người bọ chó bọ rận khắp nơi..." "Hử! Kẻ nào nói như vậy!" Lão Quách nổi giận, thân thể ngồi bật dậy.
"Ha ha, ông thừa nhận!"
"Ta..." Lão Quách ho khan hai tiếng,"Chỉ bằng cái này, cô đã kết luận ta là Lão Quách, cũng quá tùy tiện đó."
"À không, ông không chỉ nhận thức mấy người cầm đầu Mao Sơn, mà còn quen biết Từ Văn Trường —— chuyện mấy ngày hôm trước, Tiểu Mộc đều nói cho tôi biết."
"Cái thằng nhóc này! Đã nói nó không được kể cho bất luận kẻ nào!" Lão Quách thầm mắng.
Tô Yên từng bước ép sát,"Từ Văn Trường không phải là người bình thường, hắn là âm ty đại lão, nếu như ông thực sự là tiểu nhân vật tầm thường, người ta hà tất tới tìm ngươi, vài chuyện cùng cộng lại, tôi liền hoài nghi, ừ, kỳ thực trước đây tôi đã hoài nghỉ, âm thầm tìm người do thám đặc thù của Lão Quách, so với ông tám chín phần mười..."
"Vì sao cô hoài nghỉ ta là Lão Quách?"
Tô Yên nhún nhún vai,"Bản cô nương thực sự không muốn khen ông, thế nhưng được rồi, nguyên nhân chính là, cái gì ông cũng hiểu, tất cả những gì liên quan đến pháp thuật, hình như không có gì ông không biết, còn có những pháp khí mới lạ do bản thân ông sáng tạo, cho tới bây giờ tôi đều chưa thấy qua ở nơi khác... Cho nên, ông nhất định chính là Lão Quách!"
Lão Quách cười tủm tỉm nhìn cô,"Câu này nghe còn được."
Tô Yên trái lại có chút giật mình, nói: "Ông... Nói vậy ông đã thừa nhận?"
"Cô đã nói đến mức này, có thể không thừa nhận sao."
"Oa! Thật sự là ông!"
Tô Yên kích động, mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Lão Quách ngồi xuống, lắc lắc tóc đầy dầu, than thở: "Ta đã rời xa giang hồ nhiều năm như vậy, không nghĩ tới trên giang hồ còn có người kể về ta, vẫn là bị cô phát hiện."
Tô Yên ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn thì thào nói rằng: "Thật không nghĩ tới a, lão nhân mỗi ngày bị bọn ta khinh thường vừa dơ vừa thúi lại háo sắc, lại chính là ông chủ Quách trong truyền thuyết... Thực sự là, người không thể xem bề ngoài."
Lão Quách cười mếu.
"Đây rốt cuộc là tổn hại ta hay là khen ta?" Tô Yên hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, tỉ mỉ suy nghĩ một chút sự tình, nói: "Thân phận Vương Tiểu Bảo cũng không đơn giản."
Lão Quách do dự một chút, nói: "Nó là con trai của Tứ Bảo."
"Trời ạ! Tứ Pháp Vương sao?"
"Pháp vương?"
"Đúng vậy, trên giang hồ đều gọi như vậy, nói hắn là pháp thuật Phật môn đệ nhất thiên hạ, nhân xưng Tứ Pháp Vương."
"Được rồi, tên này nghe thật phong cách." Lão Quách suy nghĩ một chút, pháp thuật Phật môn của Tứ Bảo thật đúng là đệ nhất thiên hạ, thậm chí nếu như chỉ so thực lực cứng rắn mà nói, Diệp Thiếu Dương cũng không phải đối thủ của hắn, Lão Quách mấy năm nay ở bên cạnh Tứ Bảo, biết hắn tuy rằng tâm khoan thể béo, nhưng cho tới bây giờ không bỏ phế lười biếng, phá thiên hoang địa đem chư Thiên Quan Tưởng Thuật cùng La Hán Kim Thân dung hợp lại, dùng mười mấy năm thời gian tu đến đại thành, năm đó hắn đã là Phật môn đệ nhất, hôm nay thực lực càng không thể tưởng tượng, ngoại trừ Lão Quách cùng mấy người trẻ tuổi, không có người nào biết hắn cường đại đến trình độ nào.
"Khó trách bọn họ đều tìm nơi nương tựa ở ông... Thế nhưng, ông sống ở Thạch Thành rất tốt, tại sao muốn đến Xuân Thành, có mục đích đặc thù gì sao, a, có phải liên quan đến Tiểu Mộc hay không?"
Lão Quách cảnh giác, nói rằng: "Không nên đoán mò, không quan hệ tới nó, ta đến là vì một nhiệm vụ đặc thù, cái này tạm thời không thể nói cho cô biết. Quen biết cô cùng Tiểu Mộc, cũng chỉ là tiện tay, con người ta không chịu ngồi yên, thích dẫn dắt bọn thanh niên cùng chơi."
Hắn nhìn lén Tô Yên, hình như không có hoài nghỉ về phương diện này, vì vậy rèn sắt khi còn nóng nói rằng: "Chuyện này cô cũng không nên nói cùng người khác, nhiệm vụ của ta cần phải bảo mật, hay nhất là đến Tiểu Mộc cũng không nên nói, hắn ngây thơ ngốc nghếch, dễ bị người ta lợi dụng."
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Yên ôm lấy cánh tay của hắn, vui vẻ nói rằng: "Thật không nghĩ tới có thể ôm được bắp đùi của Lão Quách trong truyền thuyết."
"Đây là cánh tay không phải là đùi a."
"Này, Lão Quách, vậy tôi hỏi ông một vấn đề a, ông rất thân thuộc với Đạo Phong đúng không, hắn là sư đệ của ông?"
"Thì sao?" Lão Quách cảnh giác.
"Tôi nghe nói hắn đã trở về, có tới tìm ông không?" Thấy Lão Quách để cho tôi gặp hay không, tôi muốn tìm hắn xin chữ ký, còn có Diệp Thiếu Dương... Nghe nói hắn là một phong lưu đại thiếu gia, ai nha, đáng tiếc không quen biết."
"Quen biết rồi thì sao?"
"Nếu biết, không chừng người ta có thể nhắm trúng tôi a." Tô Yên lộ ra vẻ mặt si mê.
Lão Quách hoàn toàn không nói gì, nghĩ thầm chỉ cần quan hệ giữa cô và Diệp Tiểu Mộc, Thiếu Dương sẽ xem cô là công công, nói ra những lời như vậy thực sự là không sợ bị chê cười...
Lão Quách đang suy nghĩ thoát khỏi cô như thế nào, đột nhiên kinh hồn linh treo trên cửa sổ đỉnh đông vang lên, Lão Quách kinh ngạc một chút, nhanh chóng đứng lên, còn chưa kịp có phản ứng gì, đột nhiên một bóng người xuyên qua cửa sổ, rơi ở trong phòng.
Một người cao thước chín, tóc dài đến vai, tùy tiện búi ở sau ót, dáng người cao ngất, nhưng vai rộng lưng dầy, vóc người như người mẫu nam vậy.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh đen, ống tay áo viền vàng, Tô Yên chuyển ánh mắt lên trên mặt hắn, hắn tướng mạo tuấn mỹ, nhưng không phải loại mặt mày trắng trẻo nữ tính, mà là... Tô Yên tìm không được từ thích hợp để hình dung, dù sao chính là rất có khí chất nam nhân, đúng, nam nhân trong nam nhân.