Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3358 - Chương 3365: Người Khổng Lồ Bất Bại (1)

Chương 3365: Người Khổng Lồ Bất Bại (1) Chương 3365: Người Khổng Lồ Bất Bại (1)Chương 3365: Người Khổng Lồ Bất Bại (1)

Cảnh tượng trong lúc nhất thời rất là thê thảm.

Nhưng mà, ngay lúc nguy cơ của đoàn người đã kết thúc hồi lâu, tượng đá này đột nhiên đổ nát, sau đó đá vụn trên mặt đất cuộn lại, từ từ hội tụ lại cùng nhau, được một dòng chất lỏng màu đen bao vây lại, từ từ xây lên, trở thành một tượng đá to lớn, vẫn là khuôn mặt dữ tợn đó.

Nó tựa hồ phát ra thanh âm gì đó, tâm thần mọi người run lên, tiếp theo không thể chống cự được đều đã ngủ say.

Đến Kê Tử cũng ngã vào trong lòng Tô Yên mà ngủ.

Không có ai biết bọn họ mơ thấy cái gì.

Chỉ có người người đứng cách hơi xa bức tượng đá một chút mới tránh được một kiếp, nhanh chóng thối lui ra bên ngoài khí độc.

Trong phạm vi khí độc một mảnh tĩnh mịch.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Trần Hiểu Húc.

Hắn thấy được từ trên tượng đá thật lớn kia không ngừng rỉ ra khí tức, từng bó từng bó, giống như những sợi dây leo, không ngừng sinh trưởng về bốn phía, bắt lấy mọi người, sau đó mũi nhọn của dây leo chui vào trong mũi hoặc trong miệng bọn họ.

Cũng có mấy bó đang tiến tới trước muốn bắt chính hắn.

Trần Hiểu Húc thi triển Mao Sơn Thiên Cương bộ, né tránh công kích, sau đó... vẫn tiếp tục cứu người, kéo người tới góc xa."Xúc tu" của tượng đá có phạm vi giới hạn, chỉ cần ra khỏi phạm vi công kích của nó là được.

Sau khi cứu vài người, hắn đột nhiên nghĩ mệt hết cả người cũng cứu không được mấy người, vì vậy chuyển lực chú ý đến tượng đá to lớn kia, đại khái chỉ cần giết chết nó, là có thể giải quyết hết thảy.

Vì vậy hắn phi chạy tới tượng đá to lớn, dọc theo đường đi dùng linh phù đả kích những dây leo tà khí, cuối cùng cũng đi tới dưới chân tượng đá.

Thật sự đã đến trước mặt rồi, hắn lại có chút không biết nên làm sao bây giờ.

Vật trước mắt này, là một đống tảng đá lớn đắp lại với nhau, góp thành người khổng lồ này, nhưng mình là pháp sư cũng không phải cương thiếc hiệp, đối mặt loại quái vật thực thể cực lớn này, hắn cũng không có biện pháp.

Đana euv nahf như vây nnaườồi khổng lề đã khom lna: mật cánh †av huy vũ về phía hắn.

Trần Hiểu Húc vội vàng né tránh, tránh thoát rồi mới phát hiện cánh tay của tượng đá căn bản không nhúc nhích, mới vừa rồi là... ảo giác?

Cánh tay lại một lần nữa huy vũ tới, lực đạo so với lúc nãy còn mạnh hơn rất nhiều, cách thật xa Trần Hiểu Húc cũng có thể cảm giác được kình khí bức người, nhanh chóng tách ra, lúc này xúc tua do hắc khí hình thành ở bên cạnh càng nhiều hơn, Trần Hiểu Húc mệt mỏi ứng phó, một giây sơ sểnh đã bị một dây leo bắn trúng, vừa hạ xuống đất, cánh tay của người khổng lồ cũng hạ xuống, lần này không phải là quét ngang, mà là trực tiếp nện về phía hắn.

Trong quá trình Trần Hiểu Húc không thể nào làm phép để bỏ chạy, nếu nói phòng ngự... căn bản không căn nhắc tới.

Trong chiến đấu, có đôi khi nguy hiểm trí mạng chính là đột nhiên tới như vậy.

Tuy rằng biết rõ đây là ảo giác, nhưng khổ nổi Trần Hiểu Húc không tìm được biện pháp phá giải. Giờ đây trong lúc vạn phần nguy cấp, đột nhiên một đạo hàn quang phóng tới, đánh vào phần phía trước của cánh tay tượng đá, cánh tay vỡ vụn, ảo giác cũng đã biến mất.

Trần Hiểu Húc rơi xuống mặt đất, trở mình đứng lên, thấy được người đã ra tay giúp mình, lại là Diệp Tiểu Mộc.

Diệp Tiểu Mộc chạy như bay tới, từ dưới đất nhặt lên diệt linh đỉnh, ban nãy cánh tay làm phép sưng đau dữ dội, mới vừa rồi là hắn nhìn thấy Trần Hiểu Húc gặp nguy hiểm ngay trước mắt, sử xuất toàn lực ném diệt linh đỉnh ra ngoài, vốn cũng không có ôm ấp hy vọng quá lớn, kết quả đúng là đã đánh nát ảo giác.

Trần Hiểu Húc điều chỉnh tư thế một chút, tiến lên kéo Diệp Tiểu Mộc, trước tiên chuyển dời đến khu vực tương đối an toàn, hỏi hắn tỉnh lại như thế nào.

"Vừa dạo Quỷ môn quan về."

Nhớ lại ban nãy cùng ác ma kia mặt đối mặt, Diệp Tiểu Mộc bây giờ còn có hơi sợ, sau cùng ác ma thần bí kia ngây người ở trước mặt hắn rất lâu, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng không ăn hắn, từ từ bỏ đi.

Diệp Tiểu Mộc không biết vì sao từ từ tỉnh lại.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Diệp Tiểu Mộc kéo Trần Hiểu Húc vẫn còn đang thanh lý những dây leo vô hình gần đó , sốt ruột nói: "Tôi đã quan sát một hồi, trên cổ người này có một đồ vật, nhìn như là chốt mở, chỉ cần hắn vừa làm phép, vật kia sẽ sáng lên một chút, có Trần Hiểu Húc từ nãy đến giờ đều mệt mỏi ứng phó thế tiến công, không có tỉ mỉ quan sát tượng đá này, nghe Diệp Tiểu Mộc nói xong, nỗ lực tạm thời dọn dẹp hết dây leo phụ cận, ngẩng đầu nhìn lại tượng đá, chính xác, ở vị trí sau "cái cổ" của tượng đá, có một thứ dạng lỏng bán trong suốt giống như nhựa cây vậy, nhìn sơ qua rất giống bướu thịt mọc trên cổ một người.

Thời điểm nó làm phép, thứ giống "Bướu thịt" này xác thực sẽ có ám quang hiện lên.

"Cao quá, chúng ta không đánh tới được, nếu như ném mạnh pháp khí tới, độ chính xác và thương tổn cũng không đủ." Trần Hiểu Húc có chút thất vọng đưa ra phán đoán.

"Kê Tử, tìm Kê Tử!"

Trần Hiểu Húc bị Diệp Tiểu Mộc thúc giục đi tới chặt đứt dây leo vô hình đang chui vào trong miệng nó, tiếp theo nhìn thấy ở bên cạnh Tô Yên, Tào Vĩ Ba và Trần Ấu Bân cũng đầu hôn mê, nhất thời có chút xấu hổ, mình ở bên ngoài cứu được không ít người, nhưng mấy người bạn của mình vẫn nằm ở đây, vì vậy đều chặt đứt hết dây leo trong miệng bọn họ, kéo đến khu vực an toàn.

Vài người và một con chim đều từ từ tỉnh dậy.

Không có thời gian nói chuyện khác, Diệp Tiểu Mộc lập tức nói kế hoạch của chính mình, hỏi Kê Tử có vấn đề gì hay không. Kê Tử trên dưới quan sát hắn một phen, tỏ vẻ có thể thử xem sao.

"Không phải thử xem sao, nếu như thất bại, nó sẽ phải mất mạng." Tô Yên nói.

"Được rồi. Đến đây đi!" Kê Tử tách ra đi tới.

Diệp Tiểu Mộc bố trí chiến thuật, nói rất rõ ràng mạch lạc, sau khi nói xong nhìn qua mọi người, hỏi bọn họ có ý kiến gì hay không. Tất cả mọi người đều biểu lộ có thể làm được.

"Làm sao vậy?" Diệp Tiểu Mộc thấy Tô Yên nhìn chằm chằm vào mình, vô thức sờ sờ lên mặt.

Tô Yên cười lắc đầu, không nói cho hắn biết, vừa rồi hắn chế định chiến thuật, phân tích khả năng tình huống gặp phải, trông hắn đẹp trai cực kỳ.

Trần Ấu Bân là người thứ nhất tiến lên, Tào Vĩ Ba theo sát phía sau.

Trần Hiểu Húc là người thứ ba, lại phát sau mà đến trước, vừa nhắc nhở bọn họ tránh né dây leo, vừa tận lực giúp bọn hắn dọn dẹp cản trở trên đường. Sau khi vọt tới trước mặt, đối mặt thế tiến công cường đại của người khổng lồ, hai người lập tức xa nhau, một người hấp dẫn một phần lực chú ý của tượng đá, lúi về bên trái bên phải hai phương hướng, Vương Tiểu Bảo xuất hiện từ bên hông, trong tay không ngừng ném một món đồ giống như pháo đốt về phía tượng đá, đây là "Phích lịch đạn" Lão Quách phối trí, bên trong tất cả đều là pháp dược dễ cháy, đập trúng vật gì cũng sẽ nổ tung, bên trong lưu huỳnh các loại sẽ bốc cháy lên.

Bất luận tà vật gì đều sợ hãi hỏa diễm nhân gian. Bởi vì hỏa diễm là vật chất chí cường chí cương của nhân gian, thời gian thiêu đốt có thể kiên trì hấp thu tà khí phụ cận, bất kể là đến từ trên người tà vật hay là trong không khí.

Bởi vậy, lực chú ý của tượng đá bị chia làm ba bốn phần, sau đó Tô Yên đột nhiên xông ra, tập kích phía sau tượng đá.

Tượng đá phản ứng rõ ràng chậm nửa nhịp, tiếp theo mới triển khai thế tiến công với cô.

"Một đám ngu xuẩn, làm vậy có ích lợi gì!"

Ở khu vực an toàn, có không ít pháp sư đều nhìn thấy màn này.
Bình Luận (0)
Comment