Chương 3368: Vu Linh Tín Nữ (2)
Chương 3368: Vu Linh Tín Nữ (2)Chương 3368: Vu Linh Tín Nữ (2)
Nguyên Tịch ở bên cạnh nhìn, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, suy đoán vẫn luôn hoài nghỉ trong lòng kia cũng coi như hoàn toàn trở thành sự thật. Quả nhiên, chỉ nghe Đàm Tiểu Tuệ hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Diệp Tiểu Mộc."
"Diệp Tiểu Mộc. . . Ngươi chính là Diệp Tiểu Mộc." Đàm Tiểu Tuệ lấy lại bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra một chút kinh ngạc, trên dưới đánh giá hắn.
Diệp Tiểu Mộc ngơ ngác không hiểu gì, gãi đầu, có chút quẫn bách mà đứng ở đó, hỏi: "Tiền bối lẽ nào có quen biết tôi sao?"
"À. Nhận lầm người rồi." Đàm Tiểu Tuệ tỉnh táo lại, lắc đầu, ánh mắt lúc này mới lưu luyến rời khỏi mặt hắn, liếc mắt nhìn chung quanh, nói: "Chúng ta suy nghĩ làm cách nào để vào trong thôi."
Nguyên Tịch nhặt một pho tượng từ trong đống đá vụn dưới đất lên —— là một trong những pho tượng loại nhỏ ban nãy, chính những pho tượng nhỏ này sau cùng đã đắp lên thành pho tượng khổng lồ kia —— đưa cho Đàm Tiểu Tuệ xem, thỉnh giáo cô pho tượng này có lai lịch gì.
Đàm Tiểu Tuệ đưa mắt nhìn một hồi, lẩm bẩm nói: "Đây là Thượng Cổ Chiến Thần. . . Hình Thiên."
Hình Thiên!!
Những người nghe thấy hai chữ này nội tâm đều bị chấn động mạnh mẽ một phen, Hình Thiên a, tên này đừng nói là pháp sư, chỉ cần là người Hoa Hạ bình thường cũng hầu như không có ai không biết.
Nhưng đối với pháp sư mà nói, ý nghĩa của cái tên Hình Thiên này lại không giống nhau. Thượng cổ chỉ chiến, Hiên Viên thượng đế cùng Xi Vưu, Viêm Đế tam phương đại chiến, Hình Thiên chính là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Viêm Đế, sau khi Viêm Đế và Xi Vưu lần lượt thất bại vẫn tiếp tục chiến đấu, cầm trong tay búa lớn một mình đấu cùng Hiên Viên thượng đế, sau lại bị Hiên Viên kiếm chém rớt đầu, sau đó lấy núm vú làm mắt, dùng rốn làm miệng, tiếp tục chiến đấu. ..
Đoạn truyền thuyết thần thoại này, truyền lưu rộng rãi ở nhân gian, nhưng đối với Pháp Thuật Giới mà nói, câu chuyện có thể là hư cấu, nhưng Hình Thiên người này, rất có thể thực sự từng tồn tại —— bởi vì niên đại quá mức xa xưa, pháp sư đương đại đối với những nhân vật và sự tích thượng cổ ghi lại trong điển tịch đều không mấy tin tưởng, nhưng vài thập niên gần đây, một vài cái tên quen thuộc trong điển tịch không ngừng xuất hiện trong hiện thực, mới khiến cho mọi người không thể không tin. Thiên đều là thủ lĩnh bên Miêu Cương này, tu luyện Huyết Vu cũng đều là vu thuật Miêu Cương, chẳng lẽ có truyền thống thờ phụng Hình Thiên?
Diệp Tiểu Mộc thật tình nói vấn đề này với Đàm Tiểu Tuệ.
Đàm Tiểu Tuệ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Lại nói tiếp, Xi Vưu là thần của Miêu Cương của ta, Hình Thiên. .. coi như là tà thần, tuy rằng bọn ta luôn luôn tôn kính hắn, kính nể hắn, nhưng hắn không phải chính thần của bọn ta, Huyết Vu gia tộc. .. cũng không có nghe nói có truyền thống này."
Đàm Tiểu Tuệ cũng nghĩ mãi không thông.
Diệp Thần hỏi: "Xin hỏi thánh nữ, kết cục số phận liên quan đến Hình Thiên, quý gia tộc có biết nội tình hay không, trong điển tịch của bọn ta, chỉ nói Hình Thiên và Hiên Viên thượng đế đại chiến, hai người thực lực tương đương, sau lại không viết thêm gì."
Đàm Tiểu Tuệ trầm ngâm nói: "Lời nghe đồn không thể tin, trong ghi chép của gia tộc bọn ta, Hình Thiên cũng chưa chết, bởi vì hắn có vốn có binh qua chỉ lực, dùng võ lực siêu phàm nhập thánh, là chiến thần, ngay cả bị chém đầu, hắn vẫn không chết, chỉ là sau khi không có đầu, thân thể vận chuyển mất linh, bị Hiên Viên thượng đế hiệu triệu chư thần cùng nhau dùng pháp trận phong ấn ở trong núi, đầu lại mai táng ở xa ngoài trăm dặm ở một ngọn núi khác, thân thủ Hình Thiên không thể gặp lại nhau, cũng chỉ có thể ngủ say."
Vừa nói cô vừa nhìn pho tượng cầm trong tay, có chút lo âu nói rằng: "Không biết những kẻ bại hoại này làm sao lại cung phụng Hình Thiên?"
Diệp Tiểu Mộc đột nhiên nhớ tới bản thân lúc trước ở trong "mơ" cảm giác được quái vật thần bí kia, trong lòng đột nhiên cả kinh, quái vật kia... không phải là Hình Thiên sao?
Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Yên, phát hiện Tô Yên cũng đang nhìn mình, thông qua bốn mắt nhìn nhau, hai người xác định đối phương đều đang suy tư cùng một việc.
Tô Yên nói: "Chắc là không đâu, nếu như Hình Thiên sống lại, chúng ta đã chết lâu rồi."
Đàm Tiểu Tuệ nghe, hỏi: "Nói cái gì vậy?"
Diệp Tiểu Mộc liền kể lại những gì nhìn thấy trong mộng, lúc này Vương Tiểu Bảo vỗ óc nói: "Nếu quả thật là Hình Thiên, có khi nào không phải hắn đang tìm người, mà là đang tìm đầu của mình hay không?"
Một câu nói khiến cho đoàn người cảm thấy sợ hãi.
Đàm Tiểu Tuệ mắng: "Nói bậy, không tính đến Hình Thiên ngủ say chỉ là thượng cổ thuật lại nơi Miêu Cương ta, nếu như là thực sự, Hình Thiên đi phải nói lại, giả như hắn thực sự tỉnh lại rồi đột phá phong ấn, muốn giết những người chúng ta, quả thực giống như bóp chết một bầy kiến, không cần khó khăn như vậy!" Vương Tiểu Bảo nhún vai nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Đàm Tiểu Tuệ chú ý tới hắn, cau mày nói: "Ngươi tên gì?"
Vương Tiểu Bảo khom mình hành lễ, cười nói: "Đại cô cô, cha tôi là Tứ Bảo, bình thường hay nghe hắn nhắc tới cô cô, cuối cùng cũng được gặp. Tôi là Vương Khải Thiên, nhũ danh Tiểu Bảo."
Những pháp sư đang vây quanh bên này, kỳ thực tuyệt đại đa số không biết lai lịch của Vương Tiểu Bảo, nghe hắn tự giới thiệu, một đám cả kinh nói không ra lời. Danh tiếng của Tứ Bảo thiền sư, ở Pháp Thuật Giới không ai không biết, cái tên đó đại biểu cho một đoạn truyền kỳ.
Cho dù rất nhiều người nội tâm không phục, cho rằng năm xưa Liên Minh Tróc Quỷ chỉ là nắm bắt được thời cơ, nhưng đại sự kinh thiên động địa bọn họ đã làm, cũng phải để cho người khác phục tùng.
Đương nhiên ở trong đám người cũng không thiếu ánh mắt đố kị thậm chí oán độc rơi lên trên mặt hắn.
"Con trai của Tứ Bảo. . . Đàm Tiểu Tuệ trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái,"Ta còn đang nghĩ ai mà lỗ mãng vậy, con trai ngươi đã lớn như vậy rồi."
Vương Tiểu Bảo cười khà khà.
Đàm Tiểu Tuệ hỏi tình hình gần đây của Tứ Bảo, nói mấy câu, lại bắt đầu quan sát đầu pho tượng Hình Thiên kia. Qua một lát, cô trưng cầu ý của mọi người kiến, cho rằng hay là trước tiên bỏ qua những suy đoán này, tiến nhập hầm ngầm rồi nói tiếp, chỉ cần bắt được thủ lĩnh Huyết Vu, có thể rõ ràng chân tướng sự tình.
Cô dẫn đầu, vì vậy đoàn người đều đi theo phía sau, cùng nhau đi xuống dưới hầm ngầm, đương nhiên cũng để lại một nhóm người trên mặt đất phụ trách thủ vệ.
Có đệ tử Đại vu tiên gia tộc ở phía trước giơ cây đuốc mở đường, Đàm Tiểu Tuệ đứng trong vòng vây của mọi người vừa đi vừa nói về điều tra của bản thân đối với đám Huyết Vu này, theo như điều tra gần đây của cô, những Huyết Vu này là dư nghiệt năm đó —— lai lịch thì không ai biết được, dù sao những người này đều giống như con chuột không xuất hiện trước ánh sáng, ai cũng không biết lai lịch của bọn họ, bọn họ nhân số đông đảo, nhưng rất nhiều đều là đệ tử sơ cấp, phân tán ở Miêu trại các nơi, thậm chí trong thành thị, vừa tu luyện vừa vì tổng đàn tích góp từng tí một vật tư vu thuật cần sử dụng đến.
Thưc et có thể †u luyên ở tổng đàn: đều là thủ lĩnh tỉnh anh ca bon họ, dựa theo nhất quán tập quán của bọn họ, nhóm người này tối đa mấy chục người, tu luyện đều là pháp thuật cấm ky trong Hắc Vu thuật, những Huyết Vu này thực lực không thể dùng tiêu chuẩn thường quy của Pháp Thuật Giới để đánh giá, có một số Hắc Vu thuật rất tà tính, coi như là cường giả cảnh giới địa tiên cũng khó lòng phòng bị.
"Thánh nữ, nói như vậy, chúng ta đi vào nhiều người như vậy, lẽ nào cũng không phải đối thủ của bọn họ?" Nguyên Tịch lo âu hỏi.
Bên cạnh một trưởng lão tiếp lời nói rằng: "Mới vừa rồi thánh nữ nói chính là điểm mạnh của bọn hắn, phàm là Vu sư, có một nhược điểm cộng đồng, đó chính là thủ đoạn cận thân không nhiều lắm, một khi có thể tiếp cận sát bên bọn họ rồi động thủ, bức bách bọn họ không có công phu thi triển vu thuật, bắt bọn họ sẽ dễ hơn nhiều."