Chương 3374: Mật Thất Trong Mật Thất (2)
Chương 3374: Mật Thất Trong Mật Thất (2)Chương 3374: Mật Thất Trong Mật Thất (2)
"Cậu nhanh đi cứu Tiểu Mộc, nhanh lên đi!"
Tạ Vũ Tình xông tới túm hắn lại, hầu như sắp khóc rồi.
"Không chết được đâu yên tâm di."
Diệp Thiếu Dương giao ba lô cho cô, trong đó có không ít pháp dược trân quý, dính nước sẽ mất hiệu lực, không thể lãng phí, tiếp theo đang muốn nhảy vào trong, giữa hồ nước đột nhiên phun ra một cột nước to lớn, đụng lên tới mái vòm, phun trào ra bốn phía.
Sóng lớn tới quá bất ngờ không kịp đề phòng.
Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, một tay ôm lấy Tạ Vũ Tình, trực tiếp từ trong đám người bay ra ngoài, tránh được sóng lớn lớn phun ra nhấn chìm toàn bộ hầm ngầm, chạy vội tới lối ra, một hơi xông ra ngoài.
Phía sau lục tục có người chạy đến.
Diệp Thiếu Dương một hơi chạy đến nơi an toàn, buông Tạ Vũ Tình ra, đem ba lô và đai lưng giao cho cô, nói: "Chị cứ ngoan ngoãn đợi ở đây, tôi đỉ cứu con trai!"
"Thiếu Dương. . " Tạ Vũ Tình kéo hắn lại, nước mắt lăn dài,"Cậu nhất định phải cứu được nó ra."
"Trước đây khi gặp phải những chuyện như vậy chị chưa bao giờ khóc." Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn cô.
"Con trai gặp phải nguy hiểm, làm mẹ tất nhiên phải lo lắng. Cảm giác không như nhau." Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn hắn,"Chỉ có cậu ý chí sắt đá, con cái gặp chuyện không may cũng không lo lắng!"
Diệp Thiếu Dương cười he he,"Chị biết cái gì, Tiểu Tuệ đã xuống dưới nước nãy giờ, cô ấy có thể mặc kệ Tiểu Mộc sao?"
Tạ Vũ Tình ngẩn ra,"Không phải cô ấy đang đứng ở bên cạnh sao?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy vẫn có thể đứng bất động sao, chị đừng quên bản tôn của cô ấy là tằm băng."
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, yên tâm không ít,"... Lỡ như phía dưới có tà vật lợi hại, cô ấy không phải là đối thủ thì sao? Cậu mau đi đi! Dù sao tôi mặc kệ, cậu nhất định phải mang thằng bé về, được rồi, còn có con dâu nữa!"
"Tôi van chị, còn chưa có chút dấu hiệu nào, ừ, nhiều lắm cũng chỉ mới chút chút." Diệp Thiếu Dương xoay người đi, Tạ Vũ Tình lại gọi hắn một tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, thấy Tạ Vũ Tình cười nhìn hắn."Cậu cũng phải cẩn thận, nhất định trở về!"
"Nói vậy nghe mới đúng chứ!"
Diệp Thiếu Dương chạy như bay, lúc trở lại cửa địa động, đang không ngừng có người từ bên trong chạy đến, cả đám nhìn rất chật vật, rất nhiều người thân thể đều là ướt sũng.
Diệp Thiếu Dương len lỏi giữa đoàn người để đi vào.
Lúc này hồng thủy đã lui, hơn nữa khiến người ta giật mình là, thậm chí ngay cả trong hồ cũng không còn nước, dưới đáy hồ nước này lại không phải là bùn đất, mà là đá phiến ghép chung lại với nhau, lát khắp toàn bộ đáy hồ.
Từ phía trên đến đáy hồ sâu chừng năm sáu thước, từ bên trên quan sát xuống phía dưới, phía dưới tất cả đều là thi thể và hài cốt, có một số thi thể đã bị tà hóa, có một số là pháp sư bị chúng nó nuốt trọn, không biết cái ống dính trên người bọn họ có chất ăn mòn gì, một hồi công phu đã ăn mòn người thành bạch cốt.
Diệp Tiểu Mộc... . Diệp Thiếu Dương vốn đang yên tâm, nhìn thấy những bạch cốt này, cũng không khỏi bắt đầu có chút lo lắng.
Nhưng hiện trường đã không còn ai nữa.
Ngoại trừ những người đã vọt tới bên ngoài sơn động, trong sơn động này đã không còn người nào, chỉ có hai ba chục người còn đứng dựa vào tường, cả người đều ướt nhẹp, cả đám đứng ngơ ngác.
"Bọn họ đâu rồi?" Diệp Thiếu Dương nắm lấy một người để hỏi.
"Đều bị hồng thủy cuốn đi. .. Ban nãy phía dưới có hấp lực rất mạnh, đều cuốn bọn họ đi rồi, may bọn ta dựa vào tường mới tránh thoát một kiếp. . ." Người nọ khóc nức nở mà nói.
"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi, chớ vào đây nữa."
Diệp Thiếu Dương nói xong, nhảy xuống hồ nước, lúc này mới nhìn thấy ở giữa hồ nước có một cái huyệt to lớn, mặt trên có mọc một thực vật dạng thân cây, cành lá xum xuê, cái huyệt kia nằm ngay phía dưới gốc cây thực vật này, được một tàng lá lớn che dấu, ở trên bờ hoàn toàn không nhìn thấy. Những tà vật dạng hình ống kia, đều là từ trong huyệt này vươn người ra ngoài.
Sau khi những tà vật đó chết, những cái ống đó cũng đều xẹp xuống, nhìn giống như ống nước phòng cháy chữa cháy khi không được bơm nước. Diệp Thiếu Dương bước nhanh đi tới, đi xuống phía dưới nhìn, bên trong còn có nước, trên nước còn có mấy thi thể đang trôi. Hắn hơi hơi nhíu mày, cắm đầu đi vào. Bơi chưa được hai ba thước đã đến được dưới đáy. Hai tay hắn cầm lấy thứ dạng ốm một đường đi tới, rất nhanh sau phương hướng chính là đi lên, cảm giác đây giống như là một đường ống hình chữ "U", bơi lên trên mấy mét, lại từ trong nước di ra.
Đây là một không gian to lớn không khác mấy với lúc nãy, có người đang chiến đấu, còn có tiếng kêu thảm thiết, ánh đèn phảng phát, không ai phát hiện Diệp Thiếu Dương xuất hiện.
Sau khi Diệp Thiếu Dương lên bờ, lau đi nước trên mặt, đột nhiên nhớ tới mình đang dịch dung, sau khi dính nước, mặt nạ da người cũng lỏng mất, vì vậy lột mặt nạ đi, lấy khẩu trang mang vào, khẩu trang thật lớn, có thể kéo đến phía dưới mắt, căn bản không thấy rõ là ai, rồi mới từ phía sau tiến tới.
Ở đây vẫn thật nhiều người, mặc dù nhìn sơ cả đám đều ướt nhẹp, rất chật vật.
Chiến đấu đang diễn ra.
Có mấy người ở ngoại vi giơ đèn pin chiếu tới khu trung gian, nương tia sáng, Diệp Thiếu Dương giành một chút thời gian xác nhận chuyện gì đang xảy ra:
Sơn động trước mắt này cao đến bất thường, đại khái là sơn thể vận động tự nhiên hình thành một không gian, bởi vì ánh sáng có hạn, mặt trên hoàn toàn không nhìn thấy đỉnh, ít nhất cao hơn mười thước, mặt trên giữa không trung treo một quả cầu màu đỏ, một hồi to một hồi nhỏ, phát ra từng vòng từng vòng năng lượng mãnh liệt về bốn phía, khi khuếch tán đến vách tường, hội tụ thành mấy quang điểm ——tổng cộng tám quang điểm, khi hồng quang hội tụ lại, có thể thấy vị trí từng quang điểm đều có một phù điêu nhô ra.
Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát, chỉ nhận ra một phù điêu trong đó là chim, một cái khác là hổ hoặc báo, còn lại đều là hung thần ác sát không biết dã thú gì.
Trên mặt đất đang đánh đấu, có đại khái hơn mười người, tất cả đều cởi trần, trên người thoa khắp dầu cải màu đỏ (hoặc có lẽ là xăm mình), tóc rất dài, tết thành một kiểu tóc rất cao rất kỳ quái, cả đám trong tay đều cầm cây gậy màu trắng —— nhìn qua giống xương đùi của người, sắp hàng thành một hình tam giác, ngồi dưới đất, vừa dùng xương đùi gõ lên mặt đất vừa lẩm nhẩm trong miệng, ở chính giữa bọn họ, có một đồ vật hình dáng như một chiếc bình, từ bên trong không ngừng bay ra các loại sâu hình thù kỳ quái, từng đợt từng đợt ào ạt bay tới hướng pháp sư bốn phía.
Trên mặt đất có rất nhiều thi thể. Vân Khải, Tào Tư Ngữ, Tôn Vũ Đồng, mấy đại lão này cũng làm thành một vòng, đều cắm pháp khí của mình trên mặt đất, đả tọa niệm chú.
Hàng thứ hai là Chu Khánh Hiên, Dương Vũ, Tô Tương Ngọc các nhị tuyến đệ tử, cũng đều làm thành một vòng đả tọa. Những người còn lại tạo thành vòng thứ ba hướng về phía sau, người này đỡ vai người kia, không ngừng niệm chú, linh khí toàn bộ tụ tập vào pháp khí mấy người đại lão hàng thứ nhất, hình thành một đạo kết giới cường đại, độc trùng các thứ rơi lên trên kết giới này sẽ nổ tung, trở thành một dịch thể dính dính màu xanh biếc...
Đây là trận pháp gì?
Trận pháp này vừa nhìn thấy rất bình thường thông thường, nhưng mà Diệp Thiếu Dương là nhãn lực loại nào, vừa nhìn là biết trận pháp này không hề tầm thường.