Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3380 - Chương 3387: Phụ Tử Truyền Công (1)

Chương 3387: Phụ Tử Truyền Công (1) Chương 3387: Phụ Tử Truyền Công (1)Chương 3387: Phụ Tử Truyền Công (1)

Nguyên Tịch giương mắt nhìn hắn,"Này, bọn họ đều nói anh là đồ ngốc, kỳ thực anh rất thông minh a."

Trần Hiểu Húc cười không nói gì, rất nhiều việc hắn đều hiểu rõ, chỉ là không quan tâm mà thôi.

"Ngày hôm nay em biểu hiện rất dũng cảm, mấy người bên em đều làm rất tốt." Trần Hiểu Húc nói.

"Nào có, đều bị Ngô thúc thúc của anh cướp đất diễn rồi."

"Nhưng những người bên em cũng không lùi bước, nếu như... Ngô thúc thúc không đến, anh tin tưởng mọi người sẽ cùng Kim Minh quyết chiến sinh tử."

Nguyên Tịch gật đầu,"Cái này thì đúng thật, tuy rằng em không hòa hợp với bọn Diệp Thần, nhưng nói thật, bọn em ở Pháp Thuật Giới có thể có vị trí này, vậy cũng phải có trách nhiệm. Đạo chỉ sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ."

Trần Hiểu Húc nao nao.

Nguyên Tịch thè lưỡi, nói: "Em nghe nói đây là câu nói Diệp Thiếu Dương sinh tiền... à không, trước khi mất tích thường nói. Kỳ thực em cũng rất thích những lời này, chúng ta nếu làm pháp sư, năng lực lớn bao nhiêu, sẽ chịu trách nhiệm bấy nhiêu."

Trần Hiểu Húc cảm động cầm tay cô.

"Hiểu Húc, có chuyện này em muốn nhờ anh." Nguyên Tịch nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu, đưa ra yêu cầu của mình: "Có thể giúp em có được Huyền Tố Tú Cầu hay không?"

Đối mặt vẻ khiếp sợ của Trần Hiểu Húc, Nguyên Tịch nói tiếp: "Em biết anh muốn nói cái gì, nhưng tú cầu này không phải là tự em muốn có, nó là vật phẩm then chốt để tìm kiếm Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ có tìm được Cửu Thiên Huyền Nữ, đọc hiểu thần dụ, mới có thể tìm được nhân thần quan, cứu vớt nhân gian... Đây là đại sự liên quan tam giới, em thừa nhận em có tư tâm, tư tâm của em chính là, em mong muốn trong sự kiện trọng đại có thể cứu vớt tam giới, cống hiến lực lượng của chính mình, ghi lại tên tuổi của mình trong lịch sử Pháp Thuật Giới... Còn có một điểm, trừ phi Ngô Gia Vĩ tiền bối tự mình đi làm chuyện này, nhưng em tin tưởng hắn là không có hứng thú, bằng không, em chính là người được lựa chọn tốt nhất, thân phận của em ở hiệp hội anh cũng biết rồi đó, em có thể triệu tập đệ tử thiên hạ, đi kiểm nghiệm từng người, phương diện này không ai có ưu thế hở so với em" Nói đến đây, cô chú ý quan sát biểu tình của Trần Hiểu Húc.

Trần Hiểu Húc lằng lặng nhìn cô, nói rằng: "Những gì em nói anh đều hiểu rõ, anh cũng tin tưởng em, chỉ là... Thứ này quan trọng quá mức, chắc chắn có không ít người muốn có được nó, lỡ như em không bảo vệ được, bị người ta lấy đi, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ cướp đoạt, nhất định sẽ tạo thành đại loạn..."

"Cho nên càng phải đưa cho em, thế lực của em ở Pháp Thuật Giới anh cũng biết, nếu đến em còn không giữa được nó, vậy thiên hạ này còn có ai có thể giữ được?" Nguyên Tịch hít sâu một hơi, nói: "Nếu là người khác, nhất định sẽ nghĩ em mơ ước món bảo bối này, nhưng anh hiểu em mà."

"Anh hiểu." Trần Hiểu Húc đứng lên nói rằng,"Anh sẽ đi nói với thúc ấy, về phần thúc ấy có nghe theo anh hay không, anh không dám cam đoan."

Nguyên Tịch lập tức mỉm cười gật đầu.

Vì vậy Trần Hiểu Húc đi tới trước huyệt động, vừa đến động khẩu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cùng Vương Tiểu Bảo đi ra, trên mặt hắn vẫn mang mặt nạ. Đàm Tiểu Tuệ đã đi rồi, cô vẫn có rất nhiều việc phải thu xếp.

"Sư tổi"

Trần Hiểu Húc tiến lên, thấp giọng chào hỏi.

Diệp Thiếu Dương quét mắt nhìn xa xa, thấy đoàn người đều đang nhìn mình, nghĩ tới những người này chưa ai từng gặp Ngô Gia Vĩ, trước kia ở trong sơn động tia sáng hôn ám, bản thân còn tiện ẩn dấu diện mạo, hiện tại đi ra, tiếp xúc gần gũi nói chuyện sẽ dễ bị người khác phát hiện, vì vậy không đi về phía trước nữa, kêu Trần Hiểu Húc đến, hỏi hắn có người nào hoài nghỉ thân phận của mình hay không.

Biết được không có, Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm. Tiếp theo Trần Hiểu Húc hỏi hắn truyền thuyết liên quan đến Hình Thiên—— hắn cũng thông qua pho tượng các loại, liên kết với truyền thuyết tương quan, hoài nghỉ đối thủ có quan hệ cùng Hình Thiên.

Diệp Thiếu Dương nói: "Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng mới rồi, ta đột nhiên nhớ tới một việc, trên đời này đã có một Hình Thiên rồi."

Thấy Trần Hiểu Húc trợn to hai mắt nhìn mình, Diệp Thiếu Dương giải thích với hắn,"Ta đột nhiên nhớ tới, Thái Âm sơn Hữu Quân, đã cũng từng tự xưng là Hình Thiên... Hình Thiên tên này khó nghe như vậy, không thể nào là cùng tên."

"Vậy... người nào là thật?"

"Hai loại khả năng, hoặc là Hữu Quân bốc phét, hoặc là... người này Không phải là Hình Thiên, vậy thì là ai?

Diệp Thiếu Dương không đợi hắn mở miệng hỏi, dẫn đầu nói: "Chuyện này các ngươi không cần phải để ý, thời gian này ta sẽ ở lại đây, cùng Đại vu tiên gia tộc đi điều tra, các ngươi về trước đi, cần làm gì thì làm, được rồi Tiểu Bảo, ngươi đi báo với Bạch Mi, nói với hắn chuyện ta mạo danh hắn, lỡ như sau này có người hỏi, không được nói lỡ miệng, nói với hắn biết ta giả làm hắn cũng không làm bại hoại danh tiếng hắn."

Vương Tiểu Bảo nhận lời.

Diệp Thiếu Dương nhìn Diệp Tiểu Mộc xa xa, nói: "Các ngươi trở lại nói với Tiểu Mộc, buổi tối kêu nó tới nơi này tìm ta."

"Sư tổ muốn nhận hắn sao?" Trần Hiểu Húc giật mình.

"Không, nhưng ta thấy nó có vài điểm nghỉ hoặc về tu hành, chỉ điểm hắn một chút. Được rồi, các ngươi đi thôi. Chúng ta gặp lại nhau sau."

Lúc này Trần Hiểu Húc mới tiến lên phía trước nói ra thỉnh cầu của mình.

Diệp Thiếu Dương nghe xong, mặt mỉm cười nhìn hắn, nói: "Hiểu Húc, làm thế nào ngươi xác định không phải là cô ta muốn lợi dụng Huyền Tố Tú Cầu để nắm Pháp Thuật Giới trong tay?"

"Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy."

"Vì sao?"

"Con tin tưởng cô ấy, tựa như sư tổ tin tưởng con vậy!"

Một câu nói này, thay thế tất cả giải thích.

Con tin tưởng cô ấy, tựa như sư tổ tin tưởng con vậy, cũng không cần bất kỳ giải thích nào.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn chằm chằm một hồi, than thở: "Có một số việc luôn cần ngươi phải tự mình đi thể nghiệm, ta cũng không nói cái gì, nếu cô ta muốn, vậy cho cô ta đi, vừa lúc ta cũng muốn tìm một người của Pháp Thuật Hiệp Hội để giao phó, mấy người các ngươi bây giờ thực lực và địa vị đều không được, cô ta lại rất hợp... Được rồi, tối nay ngươi cùng Tiểu Mộc tới tìm ta."

Trần Hiểu Húc vui vẻ rời đi, Nguyên Tịch ở xa xa nhìn thấy ánh mắt của hắn, biết hắn đã thành công, hướng về phía Diệp Thiếu Dương chắp tay cúi đầu.

Vương Tiểu Bảo nhắc nhở: "Lão thúc (hắn đã sửa lại xưng hô đối với Diệp Thiếu Dương), con lo lắng tiểu tử kia bị lừa."

"Cho nên ta mới nói, có một số việc cần phải chính hắn thể nghiệm, dứt khoát thanh toàn hắn. Cùng lắm thì mua lấy một giáo huấn."

"Dùng Huyền Tố Tú Cầu mua giáo huấn... Cái giá quá đắt."

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lát, nói: "Tác dụng của Hiểu Húc đối với Pháp Thuật Giới, so với thứ này lớn hơn."

Bởi vì đợi cảnh sát tới cũng cần có thời gian, Tạ Vũ Tình muốn lưu lại chờ bọn hắn, những đồng sự của cô chí ít ngày mai mới có thể tới.

Diệp Tiểu Mộc đương nhiên lo lắng cô một mình ở trong rừng sâu núi thẳm này, vì vậy ở lại cùng cô.

Tô Yên bọn họ cũng dứt khoát không chịu đi, cũng lưu lại một đêm.

Những người còn lại đều đi rồi. Chỉ có Nguyên Tịch ở lại cùng Trần Hiểu Húc.

Đối với chuyện Ngô Gia Vĩ tiền bối gọi tên muốn gặp mình, Diệp Tiểu Mộc vừa nghỉ hoặc vừa thấp thỏm, còn có chút kích động, vì vậy trời vừa tối hắn một mực suy nghĩ, tu chỉnh lại những vấn đề mình gặp phải trong tu hành mà bọn Lão Quách vô pháp giải thích, mấy vấn đề này đều là có liên quan đến phương diện tu hành.
Bình Luận (0)
Comment