Chương 3416: Sơn Hà Chỉ Khí (3)
Chương 3416: Sơn Hà Chỉ Khí (3)Chương 3416: Sơn Hà Chỉ Khí (3)
Tiểu Mã cười hắc hắc,"Những gì cô từng thấy chưa đủ gọi là việc đời, nhiều nhất cũng chỉ là trò con nít, nếu như cô là vợ của Hiểu Húc, phải gọi ta là gia gia, ta với Thiếu Dương là huynh đệ, vai vế không được lộn xộn."
Nguyên Tịch quả nhiên gọi một tiếng: "Mã gia gia."
Sau đó nói với Trần Hiểu Húc: "Em qua bên ca ca bàn bạc, Hiểu Húc đã lâu rồi anh không gặp những thân nhân này, anh ở đây nói chuyện với mọi người nha." Nói xong thì làm mặt quỷ với bọn Tiểu Mã, biểu hiện ra vẻ nhu thuận và ngượng ngùng của một cô con dâu.
"Tiểu tặc, cô vợ này của ngươi thật lợi hại!" Tiểu Mã thấy Nguyên Tịch đi rồi, vỗ vai Trần Hiểu Húc, nửa đùa nửa thật nói một câu.
Trần Hiểu Húc nói: "Con không biết người đang nói mỉa hay là đang khen con, con như là khen vậy."
"Đúng đúng, đúng là khen ngươi đó."
Trần Hiểu Húc đi theo bọn họ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, nói rằng: "Ngươi cứ nhìn ta làm gì, có lời gì muốn nói à!"
Trần Hiểu Húc cười,"Quả nhiên là sư tổ! Nếu không phải lần trước từng thấy người dịch dung, con sẽ không nhận ra ngươi."
Diệp Thiếu Dương nói: "Hiểu Húc ta hỏi ngươi, ngươi có kể chuyện ta trở về nói với bạn gái ngươi hay không?"
"Không có, sư tổ đã dặn con không nói, đương nhiên con sẽ không nói."
Diệp Thiếu Dương tin tưởng điều này.
"Sư tổ, về Cửu Thiên Huyền Nữ, người hẳn là có nghe nói rồi, ngươi có gì cần hỏi không?"
"Không có."
Trần Hiểu Húc ngây ra một lúc, nói: "Chẳng lẽ người không hoài nghị..."
"Không liên quan tới ta, tú cầu đã giao cho các ngươi, Cửu Thiên Huyền Nữ là các ngươi chọn, ta không quan tâm cái này. Các ngươi muốn làm cái gì, cứ mạnh dạn làm là được, không cần lo lắng những lão nhân chúng ta suy nghĩ thế nào."
Tý Bản hồi thêm mâêt câu danh nên: “Thế điới là của các naưØi cñna là của bọn ta, nhưng xét đến cùng vẫn là của các ngươi. Các ngươi trước tiên cứ làm ầm ï, trừ phi thực sự chịu không nổi nữa rồi, nếu không bọn ta sẽ không lên sân khấu."
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, lúc này Tô Khâm Chương đã tới, mang theo con trai Tô Ngọc.
Diệp Thiếu Dương vội vã để cho Trần Hiểu Húc không nên nói chuyện với mình nữa, nói cho cùng, hắn tin Trần Hiểu Húc, nhưng không tin tưởng Tô Ngọc.
Trước đó Khúc Ba có tới nói chuyện với bọn họ, lúc này cùng phụ tử Tô Khâm Chương đi tới, giới thiệu bên kia đều là các đại môn phái đã rời khỏi Pháp Thuật Hiệp Hội, lần này các chưởng giáo đều tới, còn tự dẫn theo đệ tử tỉnh anh. Bọn họ không thèm cùng người của Pháp Thuật Hiệp Hội đứng chung một chỗ, tự chọn một đảo nhỏ mà đứng.
Tất cả đều nhìn về bên này, chỉ là không tiện đi tới chào hỏi.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một nỉ cô xinh đẹp ở trong đám người, lấp ló nhìn về bên này, sau cùng vẫn là không nhịn được mà đi tới, quét mắt nhìn mọi người, nói: "Đầu quen biết cả mà."
Đoàn người thật đúng là không nhận ra được cô là ai, nhất thời có chút ngơ ngác.
Nhưng Diệp Thiếu Dương lại nhận ra cô, cô tên Lý Viện Viện, năm xưa có lần khi tới Nga Mi sơn đã gặp cô, cô còn muốn mình tiện thể nhắn gửi Đạo Phong, giữa hai người tựa hồ có chuyện gì đó, sau lại còn gặp thêm một lần, đã mười bảy năm không gặp, nhưng Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã nhận ra cô.
"Vị này chính là trụ trì Nga Mi sơn, Không Minh sư thái." Khúc Ba đứng bên cạnh giới thiệu, Diệp Thiếu Dương lại càng hoảng sợ, cô đã làm tới trụ trì Nga Mi sơn!
"Ta tới để hỏi các ngươi trước, có nhìn thấy Đạo Phong không, hắn có tới không?"
Quả nhiên... Mười bảy năm không gặp, cô vẫn còn đang tìm Đạo Phong. Diệp Thiếu Dương không nín được, che miệng cười một cái, Lý Viện Viện trừng hắn nói: "Có cái gì đáng cười!"
Diệp Thiếu Dương không dám nói lời nào, vội vã xua tay.
Lâm Tam Sinh tỏ ý đã hẹn trước với Đạo Phong sẽ gặp mặt ở chỗ này, nếu cô không nhìn thấy, vậy dĩ nhiên là còn chưa tới.
Đang nói chuyện, Tiếp Dẫn Đạo Nhân nhận thấy được điều gì, xoay người nhìn lại, nói: "Vừa nhắc Đạo Phong, Đạo Phong đã đến." Mọi người cùng nhau quay đầu lại.
Chỉ thấy đoàn người đang từ chỗ cao nhất trên hòn đảo bay xuống, trước mặt nhất là một nam một nữ, một mặc áo xanh, một mặc áo bào trắng, thanh thoát như tiên, chính là Đạo Phong và Dương Cung TỬ.
Đạo Phong để chút ria mép, nhìn rất nam tính, tóc dài xõa vai, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh rất to và rộng, xứng với chiều cao hơn một thước chín của hắn, làm người ta nghĩ đến một từ chính là khí vũ hiên ngang, nhưng từ này nếu dùng như cho hắn, người khác dùng lại đều có cảm giác bất kính.
Đả Thần Tiên treo ở bên hông trái, phía bên phải là một ống sáo và một hồ lô rượu, hắn nhìn không chớp mắt bay tới, một đôi mắt màu lam đậm thâm thúy như biển.
Dương Cung Tử ôm cánh tay của hắn, mặc quần áo màu trắng, giống như tuyệt đại giai nhân.
Hai người một xanh một trắng, khí chất và dung mạo đều là tuyệt phối.
Khoảnh khắc bọn họ bay tới, tràng diện lặng ngắt như tờ, chủ yếu là trận doanh Pháp Thuật Hiệp Hội kia, bọn họ lần này kể cả chưởng môn các phái, tổng cộng có khoảng một hai trăm người, ngoại trừ mấy người thế hệ trước, tuyệt đại đa số đều là lần đầu tiên nhìn thấy Đạo Phong, trong tưởng tượng trước kia của bọn họ, Đạo Phong bộ dạng trông như thế nào, vẫn có rất nhiều người nghĩ truyền thuyết đều là hư cấu, nhất là pháp sư nam, đại đa số đều cười nhạt đối với truyền thuyết Đạo Phong đẹp trai đến bùng nổ kia, nghĩ thật sự Đạo Phong không thể nào đẹp trai như vậy.
Nhưng ngày hôm nay gặp được người thật, mọi người không có ngoại lệ đều vì phỏng đoán trước kia của mình mà cảm thấy xấu hổ, bởi vì thế giới thật đúng là có người đẹp trai như vậy.
Còn có Dương Cung Tử... Tuy nói là tà vật biến hóa, thông thường không phải là mỹ nữ thì là soái ca, nhưng tà vật biến hóa cũng phải có nhân loại để làm tiêu chuẩn, thông thường đều là mắt hơi to, miệng hơi nhỏ, mũi cao một chút, đẹp thì đẹp, nhưng vẻ đẹp giống như hotgirl chỉnh ảnh trên mạng, cảm giác thiếu chân thực.
Vẻ đẹp dung mạo của Dương Cung Tử lại chân thật.
"Quào, đây là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ!" Có pháp sư nam nhỏ giọng thầm thì, dẫn tới người người tán thành.
Các muội tử đều đang nhìn Đạo Phong, nhìn không rời mắt, không ít người còn lộ ra biểu cảm mê giai. Ánh mắt Nguyên Tịch cũng dán chặt ở trên mặt của hắn.
Có hai muội tử tuổi còn trẻ khích lệ lẫn nhau, cùng đi tới, tìm Đạo Phong muốn xin chữ ký, tỏ ý từ nhỏ đã nghe về truyền thuyết của hắn, cực kỳ sùng bái hắn vân vân, Đạo Phong chỉ liếc mắt nhìn các cô, đi lướt qua bên người.
Phía sau hắn còn có tổng cộng mười hai tên mặc hắc bào, không có mặt mũi, trong tay đều cầm binh khí kỳ quái giống như ly biệt câu, đi thành một hàng, đây đại khái chính là mười hai môn đồ hắn vừa thu nhận. Bởi vì thân mặc áo đen, tư thái nghiêm túc, cảm giác đầu tiên của Diệp Thiếu Dương chính là giống như đội đưa ma.
Đoàn người Đạo Phong cuối cùng xác nhập vào đội ngũ Tróc Quỷ Liên Minh, cùng nhau đi về phía trước. Lâm Tam Sinh cố ý rơi lại phía sau, đi song song cùng Đạo Phong và Dương Cung Tử, Diệp Thiếu Dương làm thị vệ đương nhiên cũng đi theo.
Dương Cung Tử nhìn không chớp mắt, hạ giọng nói: "Thiếu Dương ngươi so với trước kia gầy đi một chút."
"Ừ, ta mới từ ngọn núi đi ra. Ài ta nói, thế nào mà các ngươi thoáng cái là có thể nhận ra ta?"
Dương Cung Tử cười mà không nói. Cô đã từng ở với hắn trong Âm Dương Kính thật lâu, coi như là mỗi ngày đều ở bên nhau, đối với đặc thù rất nhỏ của hắn đều rõ mồn một, vừa nhìn tướng đi và thần sắc thôi cũng biết là hắn.