Chương 3421: Trúng Mai Phục (1)
Chương 3421: Trúng Mai Phục (1)Chương 3421: Trúng Mai Phục (1)
"Cuối cùng cũng gặp được các ngươi rồi." Tuyết Ma uống một ngụm rượu, nhếch miệng cười, thần sắc giống lão bằng hữu nhiều năm không gặp." Mấy năm nay ta cũng đánh không ít trận, đối thủ đều quá yếu, không có gì thú vị, Đạo Phong, ta chờ ngươi mười bảy năm, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, còn có các ngươi, đánh nhau với các ngươi so với kia đám bất tài kia thú vị hơn nhiều."
Dương Cung Tử khẽ nói với đoàn người: "Hắn đang kéo dài thời gian, không cần để ý, trực tiếp giết rồi đi tiếp!"
"Ta đi đối phó hắn, các ngươi đi đi!"
Tứ Bảo mới vừa giết một con quỷ khấu, bay thẳng đến chỗ Tuyết Ma, tế xuất La Hán Kim Thân, toàn thân tựa như được mạ một tầng kim phấn, rạng rỡ phát quang.
"Ngươi đã có thể tu đến đại thành La Hán Kim Thân!" Tuyết Ma cũng khiếp sợ không thôi.
"Chứ sao, ngươi nghĩ rằng ta đây hơn mười năm mỗi ngày chỉ biết chơi đùa với bà xã bồng bế con cái thôi sao!"
Tuyết Ma hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm rượu, phụt lên trên trường đao trong tay, lẩm bẩm trong miệng: "Cũng may hơn mười năm nay ta cũng không nhàn rỗi!"
Trường đao hạ xuống, hóa thành một trận bạo phong tuyết cực kỳ đồ sộ lại kinh khủng, lăn tới hướng Tứ Bảo.
Đạo Phong liếc mắt nhìn ra bạo phong tuyết này không phải chuyện đùa, lập tức kêu mười hai môn đồ đi vào giúp đỡ Tứ Bảo.
Mười hai người nhất ủng mà lên, che chắn ở hai bên Tứ Bảo, đứng theo vị trí Huyền Môn Pháp Trận, giống như dãi giảm tốc do một hàng cây tạo thành, hy vọng có thể ngăn trở phong tuyết.
Bão tuyết điên cuồng lao đến, rơi lên trên người mọi người, lập tức dính lại, lúc đầu không có cảm giác gì, nhưng càng để lâu càng nhiều, đoàn người đưa tay phủi, nhưng không cản nổi tốc độ tồn trữ phong tuyết ở trên người, dứt khoát chuyển thủ thành công, đi tới phía trước tập kích Tuyết Ma.
Tuyết Ma huy vũ trường đao, tả hữu phong tuyết chỉ thế, tả hữu công phạt phòng ngự, cả hai đều rất bài bản, trong miệng đọc một bài thơ của Gia Cát Lượng: Một đêm gió bấc lạnh, vạn dặm mây mịt mù. Trên không tuyết bay loạn, biến đổi cả giang sơn. Ngửa mặt nhìn trời cao, thấy như Đọc đến đây, mười hai môn đồ toàn thân đều bị tuyết dính đầy, cả đám nhìn mập mạp giống như gấu bắc cực vậy, hành động cũng càng ngày càng chậm chạp, đi loạn khắp nơi trong tuyết, như bị lạc đường.
"Gã này, công pháp cũng đã đại thành, hầu như hoàn toàn nắm trong tay Phong Tuyết Lực!"
Đạo Phong lúc này mới ra tay, Tam Thanh Quỷ Phù bay ra, xuyên qua tuyết vụ, lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, tựa như ba mặt trời nhỏ, thu hút mười hai người đi về một phương hướng, cuối cùng đều đi ra khỏi phạm vi bạo phong tuyết, tuyết trên người lập tức hòa tan."Các ngươi đi mau, không cần lo cho ta, một mình ta có thể ngăn được bọn họ!"
Tiếng la của Tứ Bảo truyền ra từ chỗ trung tâm nhất phong tuyết, mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn trong tuyết, trên người kim quang lấp lánh, chỉ cần hoa tuyết rơi trên người hắn, lập tức hòa tan, một mảnh cũng không cách nào dính được ở trên người hắn.
"Tứ Bảo chịu nổi, chúng ta đi qua thôi!" Ngô Gia Vĩ nôn nóng nói, mấy năm nay hắn ở cùng Tứ Bảo, đối với thực lực của hắn đã quá quen thuộc, nghe thanh âm của Tứ Bảo là biết hắn còn lâu mới đến cực hạn.
Vì vậy đoàn người cùng nhau tiến lên.
Tuyết Ma thấy chặn không được, bản thân lại bị Tứ Bảo ngăn cản, trong tình thế cấp bách hét lớn một tiếng: "Huyền Giáo Giáo Chủ, Thân Công Quốc Sư, Đại La Lực Sĩ, ba vị không thể chờ được nữa!"
Trong lúc nói chuyện, một bóng người từ trong tầng mây bay ra, ở trên không trung triển khai thân thể, lập tức che hơn nửa bầu trời, mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy người này toàn thân xanh đậm, bốn chân, thân hình giống như hổ báo, não lớn như bò, nhưng mọc hai hàng răng nhọn sắc lạnh, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, phi thẳng lên trời, lập tức triển khai hai cánh như con dơi, bay lượn trên không trung, tìm kiếm góc độ để lao xuống.
"Đây là Cùng Kỳ!"
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn, lập tức nhận ra nó, năm ấy thủ vệ Hải Nhãn đánh một trận, nó chính là boss lớn nhất trong đại quân Thái Âm sơn, lúc đó bị mình dùng mưu kế đuổi chạy, hôm nay lại nhìn thấy nó, Diệp Thiếu Dương không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Được Tuyết Ma mời đi ra không riêng chỉ có Cùng Kỳ.
Hai bóng người từ tầng mây phía sau Cùng Kỳ đi ra, đứng ở phía sau Tuyết Ma.
Đám người Diệp Thiếu Dương quét mắt nhìn lại, hai người này thật Hai người này một tăng một đạo, đạo sĩ bên trái đầu đội khăn ngọc hoàn cửu dương lôi, mặc áo choàng nhị thập bát tú xanh thẫm, thắt lưng bằng đôi lụa tơ vàng, chân mang giày Đạp vân ngoa, tay cầm chiết phiến màu đen, mặt đỏ râu đen, nhìn khoảng bốn năm chục tuổi, Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ quan sát cách ăn mặc này, xác định đây là phong cách ăn mặc của đạo sĩ trước Tây Hán, khi đó đạo sĩ còn không được gọi là đạo sĩ, gọi là phương sĩ.
Nhớ tới lúc nấy Tuyết Ma nói người này tên là Thân Công Quốc Sư, bỗng nhiên nghĩ đến một người,"Đậu móa, đây không lẽ là quốc sư Thân Công Báo nhà Ân sao!"
Thân Công Quốc Sư rất thính tai, cách thật xa vẫn nghe được giọng nói của Diệp Thiếu Dương, trên mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, lập tức đắc ý nói rằng: "Bần đạo mấy ngàn năm không xuất sơn, nhân gian vẫn còn có người nhớ tới bần đạo, khó có được, khó có được, chỉ vì điều này, tiểu hữu ngươi mau đi đi, bần đạo lưu lại cho ngươi một mạng!"
"Ta thèm vào!"
Tiểu Mã lên tiếng mắng trước,"Nếu không phải là mấy thập niên trước đài truyền hình chiếu phim Phong Thần Bảng, ngươi ở trong phim là cẩu tặc tội ác chồng chất âm hiểm giả dối thì ai mà biết tới ngươi, ngươi còn không tìm một hố phân mà soi lại mặt mình một cái, còn tưởng rằng có người nhớ tới ngươi?"
Thân Công Báo giận dữ, phi thân tiến về phía Tiểu Mã.
Tiểu Mã hùng hùng hổ hổ nghênh đón, chỉ thấy Thân Công Báo đẩu khai chiết phiến, lăng không quạt một cái, từ không trung sinh ra một hắc khí, bao lấy bản thân vào chính giữa, biến mất thân hình, tiếp theo hắc khí chia ra làm ba, ba đạo hắc khí vòng quanh Tiểu Mã triển đấu.
Tiểu Mã đánh một hồi, lớn tiếng reo lên: "Thân Công Cẩu này thật là lợi hại, nhưng mà ta vẫn chịu nổi, ta tìm cơ hội dùng cục gạch đập chết hắn, các ngươi trước tiên cứ việc đối phó kẻ khác."
Diệp Thiếu Dương nhìn cái gì Đại La Lực Sĩ, bộ dáng cũng là rất dị thường. Đầu báo mắt lõm, mặt như gan tím, đầu đội vòng sắt màu đen, mặc một bộ áo trực chuế đỏ thẫm, sắc mặt một chút cũng không có vẻ hiền lành của một tăng nhân, trái lại mang theo vài phần hung tàn, thấp giọng quát: "Người nào là Đạo Phong!"
"Chính là ta!"
Kiến Văn Đế tay cầm Ngư Trường Kiếm xông tới.
Đại La Lực Sĩ cầm trong tay một chiếc cửu hoàn thủy ma thiền trượng, chiến đấu Ùùna Kiến Văn Đế. Pháp khí hai bên vừa tiếp xúc với nhau, Kiến Văn Đế đã cảm thấy thiền trượng nặng không gì sánh được, khí thế mạnh khó có thể chống đỡ, phải nhờ vào Ngư Trường Kiếm sắc bén mới miễn cưỡng ngăn trở được, lại chiến tiếp, chỉ nghe thiền trượng trong lúc đánh đấu không ngừng rung động, hóa ra là trên thiển trượng cửu hoàn có treo một đầu lâu, trong lúc đánh phát sinh tiếng vang, một lúc sau, Kiến Văn Đế nghe thấy tiếng vang này đã thay đổi vị, dường như biến thành tiếng cười hi hi ha ha.
Lại nhìn đầu lâu, dường như càng lúc càng lớn, trong nháy mắt rời khỏi thiền trượng, bay tới bay lui trước mặt bản thân, miệng mở ra khép vào, phát ra tiếng cười khà khà.
Không biết vì sao, tiếng cười kia Kiến Văn Đế càng nghe càng thấy ồn ào, tựa như ma âm, hơn nữa khi đầu lâu trở nên lớn hơn, khe hở bên trong không ngừng có đầu lâu nhỏ chen ra, nhếch miệng cười to với hắn.