Chương 3437: Chư tướng toàn vô (1)
Chương 3437: Chư tướng toàn vô (1)Chương 3437: Chư tướng toàn vô (1)
Trần Hiểu Húc cũng đi theo tới, thấy trên lầu cửa thành bày một bàn đại yến hội, thịt cá gà trứng đầy đủ mọi thứ, một người thân thể to béo, mặc khôi giáp tướng quân đại mã kim đao ngồi ở trước bàn, đang ăn ngốn ăn nghiến.
Một bàn ăn lớn như vậy, hơn mười món ăn, chỉ một mình hắn đang ăn uống, mấy người lính hầu hạ bên cạnh gắp rau rót rượu cho hắn, thật uy phong.
"Thiền sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đến đây nào, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, ngồi xuống cùng nhau ăn uống?"
Pháp Độ thiền sư cũng ngồi xuống đối diện hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói rằng: "Thừa Mông tướng quân có ý tốt, nhưng lão nạp là người xuất gia, không được hưởng dùng rượu thịt."
Tướng quân cười to, nói: "Thiền sư cho tới bây giờ chưa từng ăn thịt uống rượu?"
"Lão nạp năm tuổi đã bị phụ mẫu gửi vào trong chùa, làm hòa thượng cả đời, muốn nói ăn thịt, trước năm tuổi có lẽ đã từng ăn, nhưng đã sớm quên hết mùi vị."
"Ha ha, thiền sư tới có chuyện gì?"
"Nghe nói tướng quân muốn giết người?"
"Bản soái mỗi ngày đều giết người."
"Nghe nói tướng quân muốn giết người của thành này?"
"Trong thành này đều là điêu dân, Đại Tây quân ta đến, trong thành điêu dân không chịu quy hàng, ngược lại còn trợ giúp quan phủ thủ thành đánh ta, hôm nay thành phá, giữ lại có ích lợi gì. Thiền sư chẳng lẽ đến cầu xin?"
Lão hòa thượng bắt đầu khuyên bảo, tướng quân kia cười hì hì lắng nghe, sau khi nghe xong cũng không tỏ vẻ gì, nói rằng: "Thiền sư nói giết người là chuyện ác, là vi phạm thiên đạo, vậy dám hỏi thiền sư, ngươi cho là con người thật sự, bản tính là thiện hay là ác?"
Pháp Độ thiền sư nói: "Nhân tâm như nước, nước không có trong đục, phải xem bị nhiễm vật gì mới có thể phân chia trong đục."
Tướng quân khoát tay nói: "Theo ta thấy, nhân tâm vốn ác, trẻ con năm tuổi, trong khi vui đùa đã thích giết chóc con sâu con kiến mà không cảm thấy tàn nhẫn. Con người thực sự càng là khởi nguồn của làm ác, trời einh van vât để nuôi naười. naườồi không cá vât dì để háo đán trồi Tất cà đều đáng chết!"
Nói xong xoẹt một tiếng rút ra bội đao sắc bén, cắm ngược ở trên bàn, cười lạnh với lão hòa thượng: "Đại sư, ta biết ngươi vì sao mà đến, chỉ là nay ngươi không khuyên được ta, mà lại gặp phải họa sát sinh."
Pháp Độ thiển sư hai tay tạo thành chữ thập, tuyên thanh phật hiệu: "Đại tướng quân sát nghiệt quá nặng, bình sinh hiếm thấy."
Đại tướng quân nghe xong lời này, không giận mà còn cười, nói rằng: "Đại sư đừng sợ, trước tiên tới đây uống chút rượu đoạn đầu đi."
Đột nhiên nhãn châu xoay động nghĩ đến cái gì: "Đại sư muốn khuyên ta không tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng không phải không có biện pháp, đại sư là cao tăng đại năng nổi tiếng xa gần, trước nay chưa từng phạm giới, hôm nay nếu ở chỗ ta ăn rượu thịt no nê, ta sẽ tha cho dân chúng trong thành, thế nào?
Pháp Độ thiền sư suy nghĩ rồi nói rằng: "Chuyện lớn như vậy, tướng quân lại xem đây là trò đùa sao?"
Đại tướng quân cười nói: "Ta muốn giết người chỉ vì bọn họ chọc ta tức giận, giết rồi thực sự không có lợi ích gì, nếu hôm nay đại sư làm cho ta thấy thoải mái, vậy sẽ tha cho bọn họ, cũng không có gì không tốt."
Pháp Độ thiền sư nói: "Lời ấy của tướng quân có thật không?"
Thấy đại tướng quân gật đầu không nói, lão hòa thượng cười ha hả, gọi người rót rượu, uống một hớp lớn, lại cầm lấy cục xương to mà gặm, ăn như hổ đói, không bao lâu đã ăn gần hết thịt cá trên bàn. Đại tướng quân ở bên cạnh quan sát, ánh mắt sáng lên niềm vui khi thực hiện điều ác.
"Đại sư, ha ha, ngươi phá giới rồi, ngươi tu hành cả đời rốt cuộc vẫn là phá giới rồi a, tương lai sẽ không thể không phật được."
Pháp Độ thiền sư cứ như vậy mà ngồi, trong cái nhìn của Trần Hiểu Húc, dáng người hắn cao to lừng lững, giống như một tượng cổ phật...
Đổi lại là ta, ta sẽ làm như thế nào?
Trần Hiểu Húc bỗng nhiên nghĩ câu hỏi trước kia Diệp Thiếu Dương đưa ra cho mình, cũng không khác mấy với những gì lão hòa thượng này đang trải qua, giết người là vì cứu người, nhưng muốn cứu người ta không bị giết, bản thân trái lại phải giết người trước... Rốt cuộc thế nào mới đúng?
Lần đầu tiên trong đời Trần Hiểu Húc nảy sinh hoài nghỉ đối với tín niệm của mình, lúc này cảnh tượng trước mắt lần thứ hai biến hóa, lại là trong lao ngục, một ngục tốt đang nghe một tù nhân nhỏ giọng nói chuyện, nói là quốc gia phải cải cách làm sao mới có lối ra, đáng tiếc những lý luận này của hắn bị triều đình coi là phản động, bản thân hắn cũng truy bắt bỏ Ngục tốt nghe người kia nói dào dạt tuôn trào, mặc dù không hiểu lắm, nhưng cũng cảm động vì tù phạm này chính là một bầu nhiệt huyết vì nước vì dân, nếu không chết, chắc chắn có thể thành tài, lật đổ triều đình mục rỗng này, vì vậy lén để cho người nọ bỏ chạy, bản thân lại bị tróc nã, lăng trì xử tử, nhưng đến chết cũng không hối hận...
Sau đó lại là một nữ tử Lý thị, trượng phu ở bên ngoài, bản thân độc thủ trong nhà, luôn luôn chú ý danh tiết, không lui tới cùng ngoại nhân. Không ngờ một hôm lại có một nam tử bị thương bò tới sát ngoài cửa, xin người cứu mạng, nữ tử luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn là cứu hắn, ở trong nhà dưỡng thương mấy ngày, nam tử đi rồi, sự tình truyền ra, hàng xóm đều nói cô nuôi hán tử, cho đến ngày trượng phu trở về đã tin lời đồn, báo cáo tộc trưởng, nhốt nữ tử vào lồng, đứng đến khi chết...
Nữ tử Vương thị, tướng mạo tuyệt hảo, gả cho một gia đình quan lại ở kinh thành, lại gặp họa mất nước, kinh thành bị người Khương chiếm lĩnh, một quý tộc tướng lĩnh người Khương nghe nói Vương thị khuôn mặt đẹp xuất chúng nên cho người đưa tới, vừa gặp quả nhiên thần hồn điên đảo, muốn cưỡng bức, Vương thị không chịu. Vì vậy tướng lĩnh lấy tính mệnh cả nhà của nàng ra uy hiếp, nếu không nghe theo, tàn sát toàn gia.
Nữ tử để bảo toàn tính mệnh mọi người trong dòng họ, đành chiều theo kẻ cướp, làm bộ ân ái, khiến tướng quân nói gì nghe nấy, thả ra rất nhiều người vốn đã phải chết, mấy tháng sau, có nghĩa quân đánh vào kinh thành, người Khương bại tẩu, nữ tử có thể chạy trốn về nhà, phu gia cũng không nhận nàng, mắng nàng không thể thủ tiết, một tờ hưu thư trục xuất khỏi cửa, trở lại nhà mẹ đẻ, phụ mẫu cũng vì sỉ, không cho nàng vào cửa, cũng không ít vệ đạo sĩ mang lời thánh nhân "chết đói chuyện nhỏ thất tiết chuyện lớn" ra răn dạy Vương thị, Vương thị phẫn uất tự sát, thi cốt bị vứt bỏ nơi hoang dã, nhà chồng và nhà mẹ đẻ cũng không muốn an táng...
Tiếp theo hình ảnh lưu chuyển, lại xuất hiện rất nhiều tình cảnh như thế, Trần Hiểu Húc tổng kết một chút, chợt tỉnh ngộ, hiểu rõ những "câu chuyện" mình vừa được xem. Tuy rằng nhìn qua không có quy luật gì, nhưng về bản chất lại có liên hệ lớn lao, sau khi hắn lĩnh ngộ được điểm này, hình ảnh lại chuyển, lần này rõ ràng dần, hắn lại trở về trên Tu Di Sơn, nhưng ngắm nhìn bốn phía, đã không có chiếc đại đỉnh, chỉ có một tòa đài xây thành ngọc thạch, đếm tổng cộng mười chín tầng, trên đỉnh có một tấm bia đá, phía sau tấm bia đá có một đại đỉnh, nhìn dáng dấp đúng là chiếc đỉnh ban đầu mình đi vào, Trần Hiểu Húc trong lòng hiếu kỳ, bản thân vốn là ở giữa đỉnh, thế nào mà lúc này lại ở bên ngoài? Hơn nữa đài đá này từ đâu mà có?
Chỉ thấy trên đại đỉnh này có tường vân trải rộng, khí tức bốn phía nhè nhe từng sơi bị hú† vào trong đỉnh: t†trona đó muôn hình van †trana vi⁄a nhìn là biết tuyệt đối không phải là nơi đi ra tầm thường.
Trần Hiểu Húc đi vòng qua chính diện tấm bia đá, chỉ thấy tấm bia đá này chính diện giống như đá cẩm thạch, xanh thẳm trơn bóng, từ những góc độ khác nhau nhìn sang, có thể thấy ánh sáng cũng không giống nhau, hơn nữa... những màu sắc này đều là những màu Trần Hiểu Húc chưa từng nhìn thấy.
Cách diễn đạt này khó có thể hình dung được, bởi vì người ta không có cách nào hình dung cũng không cách nào tưởng tượng bản thân chưa từng nhìn qua thứ gì đó, tỷ như màu sắc, ai có thể tưởng tượng ra một loại màu sắc bản thân cho tới bây giờ chưa thấy qua?