Chương 3501: Tỉnh Mộng (3)
Chương 3501: Tỉnh Mộng (3)Chương 3501: Tỉnh Mộng (3)
"Nhưng mà như thế thì hai người cũng phải trường kỳ ở lại nơi này, không được đi đâu hết." Diệp Thiếu Dương nói ra nghỉ hoặc.
Dương Cung Tử cười nói: "Hành động của chúng ta quan trọng, hay là hành động của Quỷ Vương quan trọng hơn? Nếu như vậy có thể kiểm chế được y, ta tình nguyện quanh năm canh giữ ở đây, dù sao ta cùng Phong ca ở bên nhau, cũng sẽ không cảm thấy buồn chán. Biện pháp này có được không?"
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói rằng: "Biện pháp này ai nghĩ ra vậy?"
"Ta!" Dương Cung Tử đắc ý nhìn hắn,"Thế nào, lợi hại không?"
"Ta cũng đoán chính là cô, biện pháp hèn mọn như vậy, Đạo Phong sẽ không nghĩ ra được!"
"Đáng ghét, còn tưởng rằng ngươi muốn khen ta chứ!"
Dương Cung Tử làm bộ muốn đi lên gõ đầu của hắn, đột nhiên nghĩ đến hắn vẫn đang còn trong nỗi bi thương, buông tay xuống, nói rằng: "Thiếu Dương, phân thân quỷ vương kia nếu có ký ức sai lầm... nói rõ nguyên thần của Lãnh Ngọc còn sống, chính cô đã truyền tin tức sai lầm này cho Quỷ Vương, cho nên, chí ít đây cũng là là một tin tức tốt."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, cũng bởi vì điều này, hắn mới có thể phấn chấn tỉnh thần, bước ra khỏi bi thương.
"Được rồi, các ngươi đi thôi, tranh thủ thời gian." Đạo Phong thúc giục.
Tranh thủ thời gian làm gì?
Diệp Thiếu Dương không biết rõ, nhưng lại mơ hồ biết có chuyện gì đang đợi mình đi làm, thế là cũng không nói gì, gọi mọi người đi vào trong lều thu dọn đồ đạc, Đàm Tiểu Tuệ cũng bị yêu cầu rời khỏi chỗ này, cô cũng biết Vô Cực Quỷ Vương không phải là người mình có thể đối phó, vì sự an toàn của tộc nhân cũng đáp ứng, lập tức triệu tập truyền mệnh lệnh xuống.
Gia tộc Đại vu tiên trước kia vì thành lập tổng đàn ở chỗ này, chuẩn bị rất nhiều thứ ở bên cạnh, trong lúc nhất thời cũng không có thời gian thu dọn, chỉ có thể người đi trước, đồ vật để tại đây tương lai sẽ quay lại lấy.
Sau khi Đàm Tiểu Tuệ dặn dò xuống dưới, bản thân cùng bọn Diệp Thiếu Dương đi khỏi núi trước, bởi vì cũng muốn đi ra, coi như là tiễn bọn họ đoạn đường.
Tốn mấy ngày khổ cực đi tới nơi này, kết quả cũng không làm gì mà lại đi tr về. cho dù kết auả cñng không †ê lắm. trana lòng đoàn naười khôêna khỏi có chút buồn bực. Nhưng mà nghĩ đến chuyện cần làm sau khi trở về, cả đám cũng đều xoa tay.
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới khi đến đây mặc dù mọi người là lục tục tới, coi như là cùng nhau, lúc về lại thiếu một người... Không nhịn được lại đau lòng một hồi, không thể làm gì khác hơn là đè mạnh phần đau xót xuống, cùng rất nhiều chuyện cũ chua xót dằn xuống đáy lòng.
Từ vùng núi đi ra ngoài, đoàn người đi chừng mấy ngày, trong thời gian đó Tuyết hoa mã não giới của Diệp Thiếu Dương nhận được tín hiệu Đạo Phong gởi tới: Ba dài ba ngắn, đây là tín hiệu trước đó bọn họ đã ước định, khi nào Đạo Phong nhắn tín hiệu này, nghĩa là Vô Cực Quỷ Vương đã đến.
Sau đó mỗi ngày, hắn đều cùng Đạo Phong thông qua Tuyết hoa mã não giới để truyền tin tức —— tin tức không có bất luận nội dung gì, chỉ là báo bình an, vốn có chút không phù hợp tác phong của Đạo Phong, là trước đó ở thế giới trong tranh Diệp Thiếu Dương cường liệt yêu cầu hắn mới miễn cưỡng đáp ứng.
Đi tới ngày thứ ba thời gian, Đàm Tiểu Tuệ nói với bọn Diệp Thiếu Dương, mang theo gia tộc của mình đi ngược lại về phía bắc, đi tới Miêu trại trước đó họ thường sống. Đoàn người Diệp Thiếu Dương tiếp tục đi về phía đông, cuối cùng cũng đi tới địa phương có hơi người, ở một thôn trấn rất nhỏ, Diệp Thiếu Dương tìm được khách sạn trước kia mình đã đậu xe ô tô, đoàn người lái xe đi thẳng về trở lại Xuân Thành.
Ở trên đường đi, tất cả mọi người nhận được điện thoại của Lão Quách, nói là Diệp Tiểu Mộc đã mang theo Tô Yên đi Không giới, đi tới Hoa Thanh Trì để tẩy trừ tầng máu trên người Tô Yên, kết quả hữu kinh vô hiểm giống như Diệp Thiếu Dương dự đoán——— nước Hoa Thanh Trì đã hòa tan tầng mô trên người Tô Yên, tựa như sau giấc ngủ đông triển miên cô đã thức tỉnh, trên người cũng không để lại di chứng gì, chỉ là tỉnh thần rất suy yếu, trí nhớ hình như cũng xảy ra vấn đề, rất nhiều chuyện đều không nhớ ra, thường hay mê man.
Diệp Tiểu Mộc canh giữ ở bên cạnh cô, chăm sóc từng li từng tí, Tô Yên cũng là mỗi ngày một khá hơn.
Ngày này, Diệp Tiểu Mộc nhận được điện thoại của Lão Quách, để cho hắn chạy tới cửa hàng của mình, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Diệp Tiểu Mộc do dự một chút, sau đó xác định Tô Yên ở một mình sẽ không có chuyện, lúc này mới mang theo Kê Tử đi khỏi cửa —— vốn là không muốn dẫn nó theo, nhưng Kê Tử mấy ngày nay cũng luôn canh giữ ở bên cạnh Tô Yên, buồn bực sắp chết, muốn thừa cơ hội này đi bên ngoài dạo chơi. Dọc theo đường đi, Kê Tử an vị ở trên vai Diệp Tiểu Mộc, tuân thủ quy củ Tô Yên đặt ra cho nó, trước mặt người ngoài không được nói một lời, làm bộ như là một sủng vật, dù vậy dọc theo đường đi vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, ai từng đi qua bên cạnh Diệp Tiểu Mộc đều phải nhìn chằm chằm nó tò mò quan sát một hồi, người người đều cho rằng nó là một con chim cu gáy hay là quạ đen gì đó, tò mò vì sao nó lại đứng yên bất động trên vai người khác.
Diệp Tiểu Mộc chạy tới tiệm của Lão Quách, thấy ngoài cửa treo tấm bảng tiệm tạm ngưng bán, đẩy cửa đi vào, thấy trong sảnh không có ai, vì vậy lắc lắc chiếc chuông đồng cũ treo trước cửa, sở dĩ Lão Quách không đổi thành chuông điện, là bởi vì sự tồn tại của nó ngoại trừ có thể để cho khách gọi mình từ trong phòng đi ra, nó còn là một ngọn đèn Kinh hồn linh, làm mai táng dễ nhiễm một ít tà vật, một khi có cái gì tiến đến, chuông sẽ vang lên.
Tuy là cho dù không có vật này, Lão Quách cũng không lo lắng có tà vật xông vào, nhưng đây là luật lệ, người tới nếu như là pháp sư, nhìn thấy Kinh hồn linh này sẽ biết ở đây không phải tiệm mai táng bình thường, mà là một cửa tiệm bán pháp khí pháp dược.
Kê Tử đứng ở trên vai Diệp Tiểu Mộc, nhìn thấy Lão Quách từ trong phòng sau đi ra, lập tức the thé kêu lên: "Quách lão đầu gần đây ta học được một câu đố chữ, ông đoán thử nha, nữ nhân kêu thế nào thì nam nhân chịu không nổi nhất."
Lão Quách giật mình một cái, lằng lặng nhìn chằm chằm nó, mắng: "Ngươi là một tạp mao kê học không giỏi, đến trước mặt bổn đại gia bày trò, thật là... Kêu thế nào? Đương nhiên là kêu lớn tiếng."
Kê Tử dùng cánh che miệng, cười khanh khách, nói với Diệp Tiểu Mộc: "Ta đã nói cái gì nhỉ, biết ngay là lão nhân này không đứng đắn, còn kêu lớn tiếng... Ộc, thật không biết xấu hổ, nói cho ông biết đáp án, là làm nững! Nữ nhân làm nũng nam nhân chịu không nổi nhất." (*)
Diệp Tiểu Mộc cũng là lần đầu tiên nghe "Câu đố" này, lúc đó không nói gì, sau đó cảm thấy có chút thẹn, tuy rằng hắn luôn luôn cảm giác mình rất đơn giản thuần khiết, nhưng mới vừa rồi nghe được câu đố này... mình cũng đã nghĩ sai.
"Ha ha, hóa ra là nũng nịu a," Lão Quách dùng tiếng cười nhạt để che giấu xấu hổ, trong lòng rất là bất bình, bản thân cư nhiên bị một con chim gài bẫy."Ta thấy ngươi tâm tình rất tốt a."
"Đương nhiên!"
Từ lúc Tô Yên tỉnh lại, mấy ngày nay tâm tình nó vẫn luôn tốt, khôi đắn".
"Vậy ta đây cũng có một câu nói bỏ lửng cho ngươi nghe, bọ hung cắm lông gà... Biết tại sao nói vậy không?"
Thấy Kê Tử ngoẹo đầu nhìn mình, Lão Quách đi tới gõ đầu của nó nói rằng: "Đáp án là, bà mịa ngươi tưởng ngươi là giống chim gì chứt"
Diệp Tiểu Mộc cười khúc khích, đây câu nói bỏ lửng dùng để chỉ hình dáng Kê Tử, thật đúng là... không thể chuẩn xác hơn.
(*): chữ kêu trong tiếng trung có âm đọc là jiao, làm nững là san jiao, câu đố đồng âm khác nghĩa