Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3514 - Chương 3521: Nhận Nhau (2)

Chương 3521: Nhận Nhau (2) Chương 3521: Nhận Nhau (2)Chương 3521: Nhận Nhau (2)

"Thôi bỏ đi, con cũng không phải đứa con nít, con ở một mình một lát..."

"Vậy được rồi, à phải, bây giờ cha con đang chờ ở trong viện, đợi khi con cảm thấy có thể tiếp nhận rồi, con hãy mở cửa đi gặp ông ấy. Ông ấy cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với con."

Nói xong đi tới xoa xoa đầu hắn, đi vào trong phòng khách.

"Chiếu đến đoạn nào rồi?"

"Mẹ của nữ chính đã chết, cha cô ấy cưới một cô vợ trẻ, là bạn học của cô ấy, nhưng cô bạn cùng học này lại là bạn gái cũ của người yêu cũ của nữ chính..."

Trong phòng khách vọng lại tiếng hai người thảo luận nội dung bộ phim tình cảm.

Diệp Tiểu Mộc cười khổ, hắn cũng phục người mẹ tính khí phổi bò không giống người bình thường của hắn, nhưng hắn cũng hiểu mẹ rất thương yêu mình, chỉ là... Ừ, cách thức không giống như những người mẹ khác.

Diệp Tiểu Mộc đứng dậy đi tới trước cửa sổ, hít sâu một hơi, phun mạnh ra ngoài.

Mình đã biến thành phú nhị đại trong vòng một nốt nhạc.

Hắn ở một mình trong phòng nửa tiếng đồng hồ, tâm tình bình tĩnh lại dần, mở cửa sân thượng đi ra ngoài. Bên ngoài chính là sân, giống như rất nhiều khách sạn bình dân hiện nay, trang trí theo phong cách Indie, bố trí một bức tường hoa, phía trước là một hồ cá nhỏ, bên trên có một guồng nước nhỏ, theo dòng nước ào ào chuyển động. Phía trước guồng nước có một bàn đu dây, Diệp Thiếu Dương an vị ở phía trên, cúi đầu nhìn guồng nước. Qua Qua ngồi ở trên bả vai hắn.

"Thiếu gia tới!"

Qua Qua đang ngẩn người ngây ngốc, nhìn thấy Diệp Tiểu Mộc đi ra lập tức ngoắc tay với hắn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tiểu Mộc được người khác gọi như vậy, cười khổ nói: "Hay là cứ gọi tên ta đi, ta không quen."

"Gọi thêm vài lần là thành quen thôi." Qua Qua nhún người một cái, nhảy lên trên bả vai hắn, nói rằng: "Có lẽ ngươi đã biết ta là ai, nhưng mà theo phép lịch sự phải chính thức làm quen với nhau, ta là Qua Qua, là quỷ nhá †truna thành nhất của lăn đai sau này chúng †a đều là naười môê†t nhà thiếu gia có chuyện gì muốn làm cứ việc dặn dò ta sẽ đi làm."

Nói xong trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương,"Được rồi giao sân khấu lại cho các ngươi, ta đi trên núi tìm bọn Chanh Tử chơi một lát." Lập tức nhảy lên tường rào, lắc lư chạy mất.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên bàn đu dây, khẽ lắc nhẹ, có chút lúng túng nhìn Diệp Tiểu Mộc, hơn nửa ngày mới nói rằng: "Nếu như con hận ta, hoặc là khó chịu, mong là con có thể nói ra, nếu con đã biết chân tướng, cũng không cần trốn tránh."

"Không có, trái lại con thấy hơi vui vui."

"Vui vui?"

Diệp Tiểu Mộc nhún vai,"Con đã làm đứa trẻ không cha gần hai mươi năm, hôm nay đã có cha, dù sao cũng là việc tốt, có cha vẫn luôn tốt hơn so với không có cha."

Hắn nói tiếp: "Từ nhỏ con đã từng hỏi mẹ cha con là ai, đang làm gì, nhưng mẹ chưa bao giờ nói. Con còn hoài nghỉ cha con là kẻ giết người phóng hỏa không có chuyện ác gì không làm, nên mẹ sợ nói ra sẽ mất mặt."

Diệp Thiếu Dương bó tay: "Cũng có thể là ly hôn, hoặc là đã chết mà."

"Vậy thì không có lý gì lại không nói, chỉ có nguyên nhân thực sự không thể nói ra, mới có thể không đề cập tới cha con nửa chữ, chí ít con vẫn cho là như vậy."

Diệp Thiếu Dương nghĩ thấy cũng đúng, ngầm thở dài.

"Cho nên, tới hôm nay khi biết ông là cha của con, tuy rằng cảm thấy rất đột nhiên, nhưng trong lòng con rất vui vẻ, ông không phải là kẻ thiếu nợ bỏ trốn, cũng không phải kẻ giết người phóng hỏa bị bắt giam, ngược lại, ông còn là một đại anh hùng..."

"Ta không phải là đại anh hùng gì, ở trước mặt con, ta chỉ là một kẻ không đáng mặt phụ thân, những năm tháng con lớn lên ta đều đã bỏ lỡ, ta thật hối tiếc, nhưng ta..." Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi,"Ta mong con có thể tha thứ cho ta."

"Con tha thứ cho ông, dù sao ông cũng là vì Pháp Thuật Giới, vì nhân gian, mới bị bao vây trong quá khứ mười mấy năm, con thấy vinh hạnh vì ông."

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: "Con có thể suy nghĩ như vậy, ta rất vui."

Hắn vẫy vẫy tay với Diệp Tiểu Mộc, Diệp Tiểu Mộc đi tới, Diệp Thiếu Di/Zna khoác mât †av lên trên bả vai hắn. trona lòng va cảm khái vô han vừa thương cảm mà suy nghĩ, đây chính là con trai của mình, đến nay hắn vẫn đang có cảm giác giống như đang nằm mơ, cảm giác này từ khi trở lại thế giới này vẫn không xua đi được: Cảm giác giống như mình vừa ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì đã trải qua mười mấy năm.

Con trai của mình thoáng cái đã lớn bằng mình rồi.

"Chỉ có một điều," Diệp Tiểu Mộc cũng nhìn chằm chằm hắn, chần chờ nói: "Nhìn ông thực sự quá trẻ tuổi, cảm giác so với con không lớn hơn mấy tuổi."

"Ừ đừng nói là con, đến đến bây giờ ta cũng không rõ tuổi tác của mình, rốt cuộc là hơn hai mươi còn là gần bốn mươi tuổi..."

"Tuổi con trẻ là chuyện tốt a, nhưng nhìn ông như thế này, con thực sự không tiện gọi ông một tiếng ba."

"Vậy con cứ gọi ta là đại ca đi."

"Đại ca?"

Diệp Thiếu Dương vỗ một cái lên trán hắn,"Thằng chó con này, nói con gọi là con gọi thật sao!"

Diệp Tiểu Mộc dùng sức xoa đầu,"Trời ơi, đại ca ông nghe sai rồi, con hỏi lại mà!"

"Còn gọi nữa!" Diệp Thiếu Dương lại gõ hắn một cái.

Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ đã xem phim xong, cùng nhau đi vào trong sân, phát hiện hai cha con Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên bàn đu dây, Diệp Thiếu Dương đang thao thao bất tuyệt nói gì đó, Diệp Tiểu Mộc chú ý lắng nghe. Bầu không khí nhìn sơ qua thật tốt.

Tuyết Kỳ kéo tay Tạ Vũ Tình nói: "Đây không phải là cảnh cô mong được thấy nhất sao, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, sau cùng thật ra vẫn là cô thắng."

Tạ Vũ Tình hơi mặt đỏ, nói rằng: "Không phải là còn cô nữa sao, cô em chồng, một nhà bốn người."

Hai người cùng đi tới, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn bọn họ một cái nói: "Đi lấy bình trà tới đây, ta nói khô cả họng rồi."

"Tuyết Kỳ đi pha trà. Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Diệp Tiểu Mộc giành mở miệng nói rằng: "Đang nghe cha con kể về một ít điển cố và truyền thống của Mao Sơn, dù sao con cũng chưa từng lên núi, không hiểu nhiều về lịch sử Mao Sơn."

Câu "cha con" kia khiến cho Diệp Thiếu Dương rất hài lòng, quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Vũ Tình, Tạ Vũ Tình cũng đang nhìn hắn, hai người nhìn Uống xong một bình trà, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng kết thúc "tiết học lịch sử" đặc biệt, nói rằng: "Được rồi, sau này khi nào có thời gian lại trò chuyện tiếp, con lên trên núi giúp Tô Yên một tay đi, có lẽ bây giờ con bé đang rất bận rộn."

Diệp Tiểu Mộc đáp một tiếng, chào hỏi tạm biệt Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ cũng đã lâu không gặp nhóm Chanh Tử, vì vậy cùng Diệp Tiểu Mộc lên núi đi tìm bọn họ.

"Cảm giác rất tốt phải không." Diệp Thiếu Dương cười cười với Tạ Vũ Tình.

"Đúng vậy, cuối cùng cũng nhận nhau rồi, cũng đỡ cho em phải mang theo tâm sự." Tạ Vũ Tình đi tới, nghiêng đầu nhìn hắn,"Còn anh?"

Diệp Thiếu Dương gật đầu,"Em vạn dặm xa xôi tới đây, chính là vì chuyện này?"

"Chuyện này chẳng lẽ không đáng để em đi một chuyến sao?"

"À à, đáng chứ."

Tạ Vũ Tình liếc hắn trắng mắt, lập tức lại cười,"Cũng là anh hiểu em, em tới tìm anh là có chính sự, đi vào nhà rồi nói."

Trở lại phòng khách, Tạ Vũ Tình rót chén trà cho Diệp Thiếu Dương, tiếp theo đổi sang giọng điệu nghiêm túc, nói rằng: "Gần đây bên vùng núi chỗ bọn em, nước trong sông ngòi đột nhiên biến thành màu đen, còn lạnh đến đáng sợ, phát ra một mùi hôi thối..."
Bình Luận (0)
Comment