Chương 3527: Quỷ Vương Bắt Đầu Hành Động (5)
Chương 3527: Quỷ Vương Bắt Đầu Hành Động (5)Chương 3527: Quỷ Vương Bắt Đầu Hành Động (5)
Nhưng sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: Nếu như dòng nước đen này lan tràn với tốc độ không đỡ được, cuối cùng sẽ có kết quả gì? Nguồn nước mấy tỉnh thành đông nam đều sẽ bị ô nhiễm? Con người đều sẽ biến thành quái vật biến dị các loại, sau đó cứ thế mà từ từ lan tràn khắp toàn quốc? Dù sao gần như toàn bộ hệ thống nước trong toàn quốc đều có liên kết với nhau.
Giả như kết quả này thật sự là mục đích của kẻ khơi nguồn, như vậy sẽ xuất hiện vấn đề: Là tà vật nào bỏ ra nhiều công sức như vậy, muốn làm cho toàn bộ nhân gian rơi vào cảnh khốn khó?
Không phải là... có liên quan đến Vô Cực Quỷ Vương đó chứ?
Diệp Thiếu Dương giật thót người một cái, nhưng lập tức cũng an ủi mình, tình hình hẳn là không tệ hại đến như vậy, nếu như Quỷ Vương muốn làm thì đã làm từ lâu, cũng không cần chờ tới bây giờ. Nhưng mà chân tướng rốt cuộc là cái gì, phải chờ tới nơi mới có thể biết được.
Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa kể lại tình hình, nói ra toàn bộ đầu mối mình đang nắm giữ, cuối cùng nói rằng: "Được rồi, cũng không cần quá căng thẳng, còn một đoạn đường rất dài, anh có thể tranh thủ ngủ một giấc."
Diệp Thiếu Dương hạ ghế xuống một chút, muốn nằm một lát, quay đầu lại nhìn thoáng qua phát hiện Tuyết Kỳ đang trang điểm, cảm giác lớp trang điểm rất dày, không khỏi cười nói: "Ngươi là một đứa bé, trang điểm như vậy không hợp với ngươi."
"Ta là con nít sao?" Tuyết Kỳ trả lời một câu lạnh như băng.
Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, chưa kịp mở miệng, Tuyết Kỳ đã lạnh lùng nói: "Người khác xem ta là con nít, đến các ngươi cũng xem ta con nít sao?"
"Ta
"Để không bị người khác xem là quái vật mãi mãi không lớn, bình thường ta cực ít khi ra ngoài, đồng nghiệp của Vũ Tình ta cũng không dám gặp ai, hàng xóm xung quanh cũng không dám gặp, ra khỏi cửa cũng phải bịt che kín mít, hừm, phải sống những ngày như vậy đó." Nói đến mức tức giận, dùng son môi quẹt lung tung lên trên mặt, Qua Qua ngồi bên cạnh sợ đến mức không dám nói gì.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô ngây người một hồi, nói rằng: "Mới nãy ta chỉ nói bừa mà thôi, không có ý gì đâu, ta xin lỗi."
Tuyết Kỳ phun ra một hơi thở, nói rằng: "Không liên quan đến ngươi, là Diệp Thiếu Dương cúi đầu không nói lời nào.
"Sao không an ủi ta vậy?"
"Ta đang suy nghĩ... Quỷ thi có thể mắc bệnh tâm lý hay không."
"Đương nhiên là có! Tà vật cũng có rất nhiều thay đổi tâm trạng đó có biết không." Nói xong cô cũng nở nụ cười, kêu Tạ Vũ Tình đưa chai nước lọc, tựa vào cửa sổ xe để rửa mặt, Diệp Thiếu Dương cầm khăn tay giúp cô lau đi mấy dấu vết không dễ rửa trôi trên mặt, Tuyết Kỳ cũng không có phản đối.
"Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, thế nhưng ta nói lời không nên nói, ngươi đã chết từ lâu rồi, coi như là quỷ hồn đi, tuổi tác chắc là sẽ không tăng thêm. Qua Qua, ngươi vẫn luôn làm trẻ con, ngươi có muốn làm người lớn không?"
Qua Qua nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói rằng: "Có đôi khi."
Tuyết Kỳ nói: "Vậy ngươi cũng chỉ là đi theo phương hướng bình thường, giống như nhân loại khi còn bé, nhưng ngươi tu thành hình người thì chính là độ tuổi này, tâm lý của ngươi vẫn cứ là trẻ con. Ta không giống ngươi, nếu để cho ta vĩnh viễn làm một quỷ hồn hai mươi mốt tuổi, ta cũng không có ý kiến, ta là một người trưởng thành, lại phải làm một đứa bé quanh năm suốt tháng —— tuy rằng làm bé gái cảm giác cũng không tệ, thế nhưng mười mấy năm vẫn như một ngày."
Tạ Vũ Tình dừng xe lại, xoay đầu lại nhìn cô, dịu dàng nói: "Trước giờ... Hình như cô chưa từng suy nghĩ như vậy."
"Có, chỉ là trước kia không nghiêm trọng như vậy, mấy năm nay ta nhìn Tiểu Mộc từ từ lớn lên, mà ta ngay từ đầu đã là dì của nó, rồi sau này khi ra ngoài có thể phải kêu nó là chú, cảm giác này... Các ngươi sẽ không hiểu đâu."
"Ta đã nói với Tiểu Mộc cô là cái thứ gì rồi, à không, là chủng tộc gì rồi, ừ, từ này cũng không được thỏa đáng nhỉ."
"Vậy thì thế nào, dù sao ta vĩnh viễn cũng sẽ không lớn lên, nói thật nếu không phải vì chăm sóc cô và Tiểu Mộc, ta đã sớm muốn tìm đến cái chết rồi."
Tạ Vũ Tình có chút sầu não dùng sức nắm lấy tay Tuyết Kỳ,"Chúng ta là tỷ muội, cô lúc nào cũng là muội muội của tôi."
"Đầu tiên là tỷ muội, sau này là con gái, sau này nữa sẽ là cháu gái sao?"
Tạ Vũ Tình còn muốn nói điều gì, Tuyết Kỳ xua tay nói rằng: "Được rồi, không cần an ủi ta, cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, ta có thể "Chuyện này... Hay là khi nào trở về tôi tìm bác sỹ tâm lý cho cô nha, để cô được giải tỏa một chút?" Tạ Vũ Tình xoa đầu cô,"Tuyết Kỳ đáng thương, cô lúc nào cũng là muội muội của tôi mà."
Thấy biểu hiện hiếm có của Vũ Tình, Tuyết Kỳ hơi hơi cảm động, vừa muốn nói thêm điều gì, Tạ Vũ Tình lại nói : "Tôi biết cô thích Tiểu Mộc, gần đây cô thấy Tiểu Mộc đã tìm được bạn gái, cao hơn cô, đẹp hơn cô, trong lòng cô thấy bấp bênh, khó chịu..."
"Tạ Vũ Tình, cô đi chết đi!!"
Tuyết Kỳ đấm một cú vào bụng cô.
Lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, xuống khỏi đường cao tốc, đi dọc theo một hương đạo đến nơi không thể lái xe được nữa, bốn người xuống xe, Tạ Vũ Tình nói là vẫn phải tiếp tục đi bộ hơn mười phút nữa.
Tâm trạng của Tuyết Kỳ đã khá hơn rồi, chí ít biểu hiện ra là thế. Để thay đổi bầu không khí, Diệp Thiếu Dương kêu Qua Qua hát cho mình nghe, đồng thời nghiêm khắc cấm nó hát bài quả táo nhỏ hay bài quả gì mà chua chua thế.
Vì vậy Qua Qua hát bài Con gà con.
"Bài hát này cũng hơn ba mươi năm rồi nhỉ." Tạ Vũ Tình nói.
"Biết sao được, mấy bài mới lão đại chưa nghe bao giờ."
Hơn bốn giờ chiều, bốn người đi tới dưới chân một ngọn núi, có thể từ xa xa nhìn thấy dưới chân núi có một thôn nhỏ, bốn phía giăng dây cảnh báo, lối vào thôn có mấy xe cảnh sát đang đậu, bên cạnh là hai nhân viên điều tra đang ở dưới một gốc đại thụ nghỉ ngơi.
Tạ Vũ Tình đi tới trước tiên, đưa giấy chứng nhận cho bọn họ xem, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói rằng: "Anh ấy là chuyên gia do chúng tôi mời đến điều tra."
"Cần phải có tổ trưởng xét duyệt mới được." Hai nhân viên điều tra nhìn chằm chằm Tuyết Kỳ và Qua Qua, nói rằng: "Thế nào mà chuyên gia đi công việc còn dẫn theo con cái vậy?"
"Bọn họ cũng là chuyên gia."
Thấy hai người vô cùng kinh ngạc, Tạ Vũ Tình lại bổ sung: "Không cần thiết phải giải thích rõ ràng với các anh, các anh đi tìm tổ trưởng xác minh là được."
Hai người lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Diệp Thiếu Dương nói với Tạ Vũ Tình: "Em làm việc sao còn thua kém trước đây vậy, còn phải xác minh sao." em, tổ trưởng là do trung ương điều tới, em được bổ nhiệm phụ trách, nhưng cũng phải cần xác minh."
Cúp điện thoại, nhân viên điều tra tỏ ý có thể đi vào, thái độ đối với bọn họ cũng cung kính hơn rất nhiều.
Tạ Vũ Tình dẫn bọn họ đi vào, khi đi xuyên qua thôn nhỏ, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy các nhà trong thôn đều mở cửa nhưng không nhìn thấy một ai. Tạ Vũ Tình đi bên cạnh giải thích cư dân nơi này đều bị sơ tán đi hết, những ngôi nhà hơi lớn một chút sẽ là nơi làm việc của tổ chuyên án.
Được Tạ Vũ Tình hướng dẫn, mọi người đi vào một ngôi nhà bốn gian, gian nhà chính có mấy nhân viên điều tra đang ngồi, nhìn thấy bọn họ đi vào toàn bộ đều đứng lên, một người rất có uy nghỉ trong số đó vừa nhìn là biết lãnh đạo đưa tay bắt tay Diệp Thiếu Dương "Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vất vả cho anh quá!"
"Vị này chính là Chu cục trưởng của Cục điều tra bọn em, cũng là tổ phó tổ chuyên án lần này." Tạ Vũ Tình đứng bên cạnh giới thiệu.