Chương 3557: Thần Tiên Đánh Nhau (3)
Chương 3557: Thần Tiên Đánh Nhau (3)Chương 3557: Thần Tiên Đánh Nhau (3)
Vòng xoáy biến mất, thân ảnh của Vô Cực Quỷ Vương xuất hiện, liếc mắt nhìn Minh Hà Lão Tổ,"Thiếu chút nữa ngươi lại phá hỏng đại sự."
"Ngươi không biết hắn thực lực cỡ nào sao, ta chống chọi được đến bây giờ thực sự không dễ dàng."
Minh Hà Lão Tổ nhìn khe hư không đã biến mất, có chút mong đợi mà nói rằng: "Đối thủ mạnh như vậy, nếu có thể thoải mái chiến một trận nhất định rất sung sướng."
"Đi xem nào."
Vô Cực Quỷ Vương không như Minh Hà Lão Tổ tính cách vốn không quan tâm đến chuyện gì, từ lâu y đã xem Tam giới là lãnh địa của mình —— ít nhất là tương lai, cho nên y không thích tất cả hiện hữu bị phá hư, nếu không trong tương lai đợi đến khi bản thân mình trùng kiến, đối mặt một thế giới vô trật tự, còn không biết sẽ tăng thêm bao nhiêu phiền phức.
Cuộc chiến Không giới bắt đầu từ mấy ngày trước vẫn tiến hành đến bây giờ.
Chiến trường chính nằm ở khu vực bờ sông giáp ranh.
Hai bên tham chiến, một bên là liên quân Không giới do Vương sư cầm đầu, một bên là liên quân do Thi tộc và Thái Âm sơn âm binh tạo thành.
Bên Thái Âm sơn tiến công, liên quân Không giới phòng thủ.
Lúc này đây Hữu Quân Hình Thiên tự mình nắm giữ ấn soái, Thái Âm sơn tỉnh nhuệ ở khắp nơi, Mộ Hàn mang theo đại quân Thi tộc của hắn cùng đến, nói dễ nghe một chút là liên hợp hành động, trên thực tế Thi tộc bọn họ chính là đến làm con cờ thí, điểm này Mộ Hàn hiểu rõ, nhưng không có gì để nói, từ ngày hắn đầu nhập vào Thì tộc trở đi, cũng chỉ là một con chó —— cho dù giống tốt thế nào, bản lĩnh lớn ra sao, chó vẫn chỉ là chó.
Sau lại hắn mượn lực của Vô Cực Quỷ Vương để phản giết thượng vị, lên làm Thi Vương, không khác gì lên làm chó cao cấp hơn một chút—— làm chó cho Quỷ Vương.
Tuy rằng hắn vẫn đè nén không để mình suy nghĩ tới, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn ẩn nấp một suy nghĩ (nhất là nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bị kẹp ở trong kẽ nhưng không chết, trái lại càng ngày càng mạnh, ý niệm này của hắn lại càng thêm mãnh liệt), ý niệm này rất đơn giản, đó chính là: Hắn hối hận.
Nếu như năm xưa mình không đào tẩu, không phản bội Long Hổ Sơn, bây giờ mình sẽ như thế nào?
Tám phần mười đã chết trận từ lâu.
Vậy nếu như không chết thì sao?
Có thể, mình sẽ giống như Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ trở thành một thành viên của Tróc Quỷ Liên Minh, chiến hữu thân cận phụ tá đắc lực của Diệp Thiếu Dương?... Hình như cũng không tệ, chí ít sẽ không có lỗi với liệt tổ liệt tông Long Hổ Sơn——— không, bản thân mình từ lâu đã không còn là đệ tử Long Hổ Sơn nữa.
Mộ Hàn khẽ lắc đầu, nhìn sang nơi khác, lúc này mới phát hiện cặp mắt u lam thâm thúy nơi quỷ xa một mực nhìn mình, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gật đầu một cái với vị kia,"Hữu Quân có gì dặn dò?"
"Hình như ngươi có chút mất hồn mất vía?"
"Không có... Không thể nào, ta chỉ hơi mệt chút thôi."
"Cương thi cũng biết mệt sao?"
"Tinh thần... sẽ cảm thấy mệt mỏi, dù sao trận này cũng đánh mấy ngày rồi."
Hữu Quân lúc này mới quay đầu nhìn về phía chiến trường, yếu ớt nói rằng: "Ta cũng không nghĩ tới một trận này sẽ đánh lâu như vậy, là ta tính sai, liên quân Không giới ... mạnh hơn nhiều so với ta tưởng."
Mộ Hàn vội nói: "Cái này không trách Hữu Quân được, Hữu Quân có điều không biết, vị Trung Sơn Vương này những năm gần đây không hề nhàn rỗi, đầu tiên là nội đấu, dùng mấy năm nhất thống Không giới, sau đó chiêu binh mãi mã, âm thầm phát triển, mười sáu năm qua... Ai biết hắn tích góp từng tí một thành thực lực đáng sợ dường nào."
"Thế nhưng lần trước ở Tu La giới, quân đội của hắn cũng không có biểu hiện quá xuất sắc."
"Là, đây là chỗ lợi hại của Lâm Tam Sinh, Thi tộc bọn ta mấy năm nay cũng không thiếu chiến tranh quy mô nhỏ với bọn họ, hắn cũng chưa từng thể hiện thực lực thực sự của mình."
Hữu Quân cũng cho là phải, vốn dĩ hắn vâng mệnh Quỷ Vương, tự thân xuất mã, mang theo một bộ phận Thái Âm sơn tinh nhuệ cuộn trào mãnh liệt mà đến, cộng thêm binh lực Thi tộc, vốn cho rằng sẽ là một hồi chiến đấu bẻ gãy nghiền nát, mấy ngày trước thực sự rất thuận lợi, công thành đoạt đất, chiếm hơn phân nửa giang sơn Không giới, một đường đánh tới bên sông giáp ranh.
Bên cạnh sông giáp ranh những năm gần đây được Lâm Tam Sinh xây dựng lên môêt tường thành thât đài Hữu Ouân vốn cho rằng chính là fdùna để phòng ngự cương thi bình thường, kết quả ai biết phía sau tường thành được Lâm Tam Sinh bố trí Tỉnh thần đại trận, mười mấy năm gia trì, lại có mười mấy cường giả thủ hộ, đừng nói những thủ hạ kia của hắn, cho dù bản thân Hữu Quân tự bay quá cũng không thi triển được.
Dù sao hắn cũng không phải là Quỷ Vương —— tuy rằng thực lực của hắn đủ cường đại, nhưng dù sao cũng chưa lĩnh ngộ được bổn nguyên lực, như vậy vẫn cần phải tuần hoàn trong quy luật Tam giới, chỉ có cường giả cỡ như Vô Cực Quỷ Vương, Minh Hà Lão Tổ mới có thể không nhìn quy tắc Tam giới, mặc dù là đối mặt Tỉnh thần đại trận phía sau tường thành, cũng có thể tuỳ thích dễ dàng phá giải.
Hơn nữa Lâm Tam Sinh phái ra bộ đội tinh nhuệ thực lực so với trước không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, trấn thủ bờ sông, cương thi cuồn cuộn không ngừng tựa hồ ngoại trừ leo lên chịu chết ra, cũng không có tác dụng øì quá lớn.
Vì vậy bắt đầu từ hôm đó, chiến cuộc đã rơi vào giằng co.
Sau đó mấy ngày, bọn họ vẫn đánh thủng được một chỗ hổng nơi tường thành, hai ngày này đều tập hỏa công kích ở đây, dùng không biết bao nhiêu tính mệnh cương thi để đổi lấy gia tăng chỗ hổng từng chút một.
"Bên Quỷ Vương và con nhện to lớn kia không biết thế nào rồi, không thể đợi thêm được nữa, ngày hôm nay nhất định phải công phá tường thành!" Hữu Quân lạnh lùng ra lệnh.
"Ngày hôm nay?"
Mộ Hàn mở to hai mắt nhìn,"Sợ là không được... Cho dù toàn quân bị diệt, cũng chưa chắc làm được."
"Vậy thì toàn quân bị diệt! Ngươi mang theo của người của ngươi, lên trước!"
Trong lòng Mộ Hàn thực sự muốn chửi một trăm câu đậu má, nhưng ai bảo người ta là đại ca, không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì ra lệnh với đại quân, chia làm mấy đoàn quân trước sau xông tới.
Vô số cương thi leo lên tường thành, phun ra độc thi để ăn mòn tường thành , đây coi như là phương pháp ngu nhất rồi, thế nhưng thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, trải qua nhiều đợt tiến công, thành tường đã sụp xuống một khối.
Mộ Hàn mang theo mấy đại trưởng lão vừa được mình cất nhắc không lâu (những lão nào phản đối hắn làm Thi Vương đều bị Quỷ Vương giết chết) cùng xông tới, chiếm cứ một mảnh đất nơi chỗ hổng, điên cuồng xuất phát về phía quân thủ thành. vàng, đầu đội khăn chít đầu, tay cầm một đồ vật nửa trong suốt tựa như cây thước, bộ dáng nhìn qua giống như một thư sinh.
Là Trung Sơn Vương Lâm Tam Sinh.
Hắn tự mình đến đốc chiến.
Lâm Tam Sinh đứng ở chỗ cao nhất cửa thành lâu, quan sát Mộ Hàn, sau đó nhìn phương hướng phía sau hắn nói rằng: "Ngươi biết đây là địa phương nào không?"
Mộ Hàn quay đầu lại, chỉ thấy sa mạc vô tận và dòng sông cong cong uống quanh, đổ về từng ngọn núi xa cao vót trong mây.
"Vùng khuỷu sông này, là nơi năm xưa ta ngăn chặn Thỉ Vương Doanh Câu, ta dẫn hắn vào trong núi, chém giết hắn ... Đó là hành động vĩ đại đầu tiên của ta ở trên Không giới, ta giữ được nửa giang sơn bên Không giới, nhờ vậy mà thành danh, có thể khai ti xây nha, đi bước một cho tới hôm nay."
Mộ Hàn trầm mặc một lát, nói rằng: "Có liên quan gì tới ta?"
"Năm xưa ta có thể giết Doanh Câu ở đây, ngày hôm nay cũng có thể giết ngươi."