Chương 3564: Hoàng Hôn Của Không Giới (3)
Chương 3564: Hoàng Hôn Của Không Giới (3)Chương 3564: Hoàng Hôn Của Không Giới (3)
"Quân sư đâu?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Không biết, chúng ta cho rằng hắn sẽ cùng theo ra, kết quả hắn và Lâm Lâm chưa đi ra, cái khe đã biến mất, lẽ nào bọn họ chưa kịp đi ra?"
"Không đâu... Hắn cố ý ở lại."
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hắn hiểu rõ Lâm Tam Sinh nhất, Xi Vưu công kích tuy rằng hấp tấp, nhưng với chỉ số thông minh và phản ứng của Lâm Tam Sinh, chắc chắn sẽ biết để lại một chút đường lui, hắn không tới, đó nhất định là do không muốn đi.
Người này mặc dù tài trí có một không hai thiên hạ, nhưng ở phương diện khác tương đối trẻ trâu, một kẻ cứng đầu, hắn tín ngưỡng nho gia "Sĩ chi đạo", không đến bước cuối cùng, hắn nhất định là không muốn vứt bỏ quân đội và lãnh thổ của hắn.
"Vì sao?" Tứ Bảo bên kia còn đang hỏi.
"Không nói rõ được. Phải rồi, con trai cậu vẫn ổn, tôi để cho nó quay về Pháp Thuật Hiệp Hội rồi."
"Ôi đừng quan tâm tới nó, làm sao bây giờ, tôi gọi điện thoại cho cậu trước tiên, cậu không chết thực sự là quá tốt rồi, cũng không cần tôi ra quyết định. Cậu biết mấy người bọn tôi đều không có chủ ý gì."
Diệp Thiếu Dương bó tay, mong mình đừng chết chỉ là vì điều này?
"Làm sao bây giờ a, vòng trở lại giết?"
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: "Tứ Bảo cậu tự đi đi, cơn lốc mà cậu nói, tôi không biết là cái gì, nhưng La Hán Kim Thân của cậu mới có thể đỡ được một khoảng thời gian, cậu đi một mình vào xem trước, tôi cũng sẽ đi, lát hồi gọi điện thoại liên lạc."
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đưa tay mở ra hư không, nói: "Tiểu Cửu đi với anh." rồi chui vào, Tiểu Cửu theo sau.
Nơi bọn họ xuyên qua là một địa phương đã được chuẩn bị sẵn từ trường dẫn đạo bên cạnh sông giáp ranh, đây không phải là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương tới đây, sau khi xuyên qua, vốn dĩ có thể nhìn thấy phong cảnh bãi cát thảo nguyên và tường thành, cứ điểm bên kia sông giáp ranh.
Nhưng lúc này trong tầm mắt Diệp Thiếu Dương có thể nhìn thấy, những thứ này đều không còn nữa, chỉ có một mảnh hoang vu, tường đổ chất đống, trên mặt đất tràn đầy khe nứt, giống như mới vừa trải qua động đất cấp mười tám, khiến người ta kinh hãi nhất là sông giáp ranh, lại đã... khâ rầi. chỉ eá mêt eế £# địa nhưng còn có mât chút nước cñna đuc khêna chịu nổi.
Không khí mát mẻ cũng không có, không khí nóng đến không chịu nổi, Diệp Thiếu Dương làm phép nhận biết một chút, linh khí trong không khí gần như cũng tiêu hao hết không còn nữa.
Thành lũy đổ sập chỉ còn có một vài cột nhà đứng vững, Diệp Thiếu Dương bay lên trên đó, nhìn về phía căn cứ, cũng là một mảnh hỗn độn giống vậy.
Trên mặt đất tán lạc vô số mảnh nhỏ khôi giáp, quần áo, chứng minh ở đây vừa mới phát sinh một trận chiến đấu thảm thiết cỡ nào.
Nhưng mà không nhìn thấy bất cứ thi thể nào.
"Thực sự không ngờ được... quá chấn động."
Tiểu Cửu bay đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nắm chặt tay hắn.
"Đi thôi, về phía hậu phương."
Nhìn từ tình huống trước mắt, Xi Vưu nhất định là một đường đi thẳng từ nơi này lên căn cứ —— dù sao căn cứ các đại tông phái đều ở bên kia, chỉ là không biết Xi Vưu đi thẳng tới như vậy, tình hình bên kia thế nào.
Diệp Thiếu Dương dự cảm không được tốt, nhưng mà huynh đệ ở bên kia, nên đi thì vẫn phải đi. Hơn nữa Tiểu Cửu cũng muốn xem thử Thanh Khâu Sơn thế nào, từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, người của Thanh Khâu Sơn cũng không ai tới báo tin, cô cũng rất lo lắng.
Tiểu Cửu hiện ra chân thân, cõng Diệp Thiếu Dương chạy như điên.
"Thiếu Dương, em có một bí mật vẫn chưa nói cho anh biết..."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, có thể khiến cho cô vào thời điểm này vẫn lo nghĩ chắc chắn không phải là bí mật bình thường, vội hỏi cô đó là gì.
"Em đã viết ra giấy, để ở trong ngăn kéo tủ đầu giường nhà anh... Nếu như em không chết, tương lai chính miệng em sẽ nói cho anh biết, nếu như em chết rồi, anh tự đọc sẽ biết."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Sao phải khó khăn như thế làm gì, cứ nói thẳng là được."
"Em... Không biết anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nếu như em không chết, thậm chí em muốn vĩnh viễn không cho anh biết, nhưng em chết rồi, không đành lòng anh vẫn không nhìn thấy chân tướng."
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không hiểu gì, nhưng biết hỏi như vậy cô chắc chắn sẽ không nói, hơn nữa lúc này cũng không phải thời điểm để nói chuyện bí mật gì, hai người chạy thẳng lên đường, những nơi đi qua đều là Bọn họ chạy tới chỗ ở của Chúng Các Phái ... Linh sơn đâu?
Trước mắt chỉ thấy một gò đất và núi đá chia năm xẻ bảy văng ra bốn phía.
Hai người chết lặng, vốn tưởng rằng nhiều lắm chỉ là người trên núi bị giết sạch, kết quả... cả ngọn núi đều bị san bằng.
Khắp nơi trên mặt đất rơi lả tả quần áo vỡ vụn, cùng với các loại pháp khí.
Diệp Thiếu Dương nhặt lên một thanh kiếm bị cắt thành hai đoạn, nhận biết một chút, linh khí phía trên đã tiêu hao sạch sẽ.
Chúng Các Phái bị diệt môn...
"Thiếu Dương, em phải đi Thanh Khâu Sơn..." Tiểu Cửu thần sắc đau thương, nhìn thấy thảm trạng của Chúng Các Phái, cô càng thêm lo lắng an nguy của Thanh Khâu Sơn.
"Em đi đi, anh đi tới bên Vương phủ, sau khi kiểm tra xong thì em trở về nhân gian chờ anh, không cần tìm anh cùng về."
—— Mặc kệ chiến đấu bên kia đã kết thúc hay chưa, cô chạy tới cũng không kịp nữa.
Diệp Thiếu Dương kéo cô lại, vuốt ve đầu của cô."Anh cũng không biết an ủi em thế nào, dù sao, chúng ta đều còn sống, như vậy sẽ có hy vọng."
Sau khi Tiểu Cửu đi khỏi, Diệp Thiếu Dương tiếp tục tiến về phủ Trung Sơn Vương —— nơi đó là thủ phủ căn cứ, cũng là nơi Lâm Tam Sinh vẫn luôn đóng quân, bốn phía còn có các loại pháp trận gia trì. Với hiểu biết của hắn về Lâm Tam Sinh, nếu như có quyết chiến, nhất định sẽ tiến hành ở nơi này.
Hy vọng... hắn và Lý Lâm Lâm còn sống.
Một đường đi tới, kinh qua vài một tông phái sơn môn, nếu như là núi, đều bị san bằng, nước cũng khô cạn, sạch sẽ một người sống cũng không có.
Hắn đi tới thành trì vương phủ, một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng tan vỡ:
Lâm Tam Sinh hao tốn mười mấy năm chế tạo tòa thành này, cũng bị san thành đất bằng.
Trên mặt đất khôi giáp và binh khí chất thành núi nói rõ ở chỗ này có quyết chiến, nhưng đã kết thúc. Mình đã tới trễ. Nhưng mà nếu tới sớm thì sẽ thế nào đây? Bản thân mình có thể đỡ nổi Xi Vưu không?
Bước qua những khôi giáp này, hắn đi tới vị trí vốn là vương phủ, một cây trường thương cắm ở trong đá vụn, phía trên có buộc một miếng vải rách, trên đó viết mấy chữ lớn màu đen xiêu vẹo: Mau trở về, gặp ở nhân gian.
Không biết là Tứ Bảo hay là Lâm Tam Sinh lưu lại, nhưng nhất định là để cho mình đọc, Diệp Thiếu Dương lúc này mở ra khe hư không, về tới nhân gian, liếc mắt liền thấy được Qua Qua chờ ở một bên.
"Tứ Bảo điện thoại tới, nói quân sư ở bên chỗ hắn, kêu ngươi nhanh chóng qua đó."
Vừa thấy mặt Qua Qua lập tức nói.
Biết là ngươi sẽ không chết mà... Diệp Thiếu Dương nhẹ nhõm trong lòng, để cho Qua Qua đi Không giới, tới Thanh Khâu Sơn tìm Tiểu Cửu —— hiện tại Xi Vưu tám phần mười còn đang ở Không giới, Không giới tuy rằng phạm vi rộng, nhưng lỡ như đụng trúng thì rất phiền toái.
"Chuyện đó..." Qua Qua muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy, nói mau."
"Lý Lâm Lâm mất rồi... bị Xi Vưu giết chết." Qua Qua cúi đầu.
Cái gì!
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn.