Chương 3568: Kế Hoạch Của Đại Đế
Chương 3568: Kế Hoạch Của Đại ĐếChương 3568: Kế Hoạch Của Đại Đế
Cô nghe được những chuyện gần đây của Tróc Quỷ Liên Minh từ chỗ Tứ Bảo và Lão Quách, bởi vậy vừa thấy mặt đã ôm lấy Tạ Vũ Tình để âm thầm an ủi.
Đoàn người đi tới nhà Diệp Thiếu Dương.
Trước đó Lão Quách đã làm bài vị cho ba người: Tuyết Kỳ, Dương Cung Tử, Lý Lâm Lâm, chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là để những bài vị đó vào chung một chỗ với những người còn lại.
Từng bài vị một tiến về lư hương phía trước, nhìn tựa như từng mộ phần và mộ bia nho nhỏ.
Nhìn từng cái tên quen thuộc trên bài vị, tâm tình mỗi người đều trở nên nặng nề.
"Nói không chừng tên của chúng ta, tương lai cũng sẽ xuất hiện ở nơi này." Ngô Gia Vĩ yên lặng nói.
Tứ Bảo nói: "Lẽ ra phải có tên ngươi, ngươi đã chết lâu rồi."
Sau khi tu chỉnh xong, Tứ Bảo đi về nhà —— cũng đã lâu hắn không về nhà, phải trở về thăm vợ, những người còn lại đều ở trong nhà Diệp Thiếu Dương.
Chu Tĩnh Như kêu đồ ăn ngoài cho bọn họ, nhưng không ai có tâm trạng ăn uống gì.
Diệp Thiếu Dương ngủ không được, ở trong phòng ngây ngốc hơn nửa ngày, sau đó một mình đi tới phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bài vị trên bàn thờ đến đờ ra.
Chu Tĩnh Như từ trong khách đi ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy một tay hắn, nắm thật chặt.
"Rất buồn phải không?"
"Không, trước đó dưới lầu có người cãi nhau, em có nghe không?"
Chu Tĩnh Như sửng sốt một chút, không rõ vì sao hắn đột nhiên lại nói chuyện này.
"Ổn ào làm cho anh không ngủ không được?"
"Bọn họ hoàn toàn không biết, thế giới này sắp xong đời, càng không biết, ở căn hộ tầng trên của bọn họ có người đang cố gắng cứu vớt thế giới này, đồng thời vì vậy mà hy sinh rất nhiều chiến hữu..."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười khổ,"Cho nên anh suy nghĩ, dựa vào cái +ì2 Tnàn thế điới vài tử nhân khẩu diýa vào cái đì mấv nahìn người han anh —— Pháp Thuật Giới hẳn là cũng chỉ có từng đó người, chiến đấu chém giết với tà vật, bọn anh đổ máu hy sinh đổi lấy nhân gian hòa bình, nhưng bọn họ không hề nhìn thấy, mỗi ngày đều có vô số người đang lãng phí sinh mệnh, thậm chí vì một chút việc lông gà vỏ tỏi vặt vãnh mà đi cãi nhau, hết thảy những gì bọn anh làm... thật sự có ý nghĩa sao?"
Hắn đưa tay chỉ những bài vị phía trước,"Sự hy sinh của bọn họ có ý nghĩa sao?"
Đây là lần đầu tiên Chu Tĩnh Như nghe thấy hắn nói những lời này, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, trầm ngâm một lát, nói rằng: "Cho nên, anh là anh hùng, mà những người bọn họ đều là người thường."
"Anh hùng." Diệp Thiếu Dương chợt bật cười,"Anh hùng thì đáng phải chịu khổ vất vả đối mặt sinh tử sao?"
"Đúng vậy, anh hùng nên là như thế này."
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Anh thấy hơi mệt mỏi."
Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Tĩnh Như, nở nụ cười,"Anh còn nhớ năm xưa khi chúng ta mới quen nhau, có một lần em hỏi anh, tương lai muốn làm gì, bắt quỷ tới khi nào mới thôi."
"Gần hai mươi năm." Chu Tĩnh Như gật đầu,"Em còn nhớ rõ anh trả lời rằng anh cũng không biết, thế nhưng anh rất hưởng thụ cảm giác này."
"Đúng vậy, khi đó anh mới vừa hạ sơn không lâu, trong lòng luôn hướng tới chuyện trảm yêu trừ ma, hơn nữa cảm thấy rất vinh hạnh khi mình là một pháp sư..."
"Hiện tại thế nào?"
"Hiện tại vẫn vậy. Anh cho rằng những gì anh đã làm rất đáng để tự hào, thế nhưng... anh mệt mỏi rồi."
Chu Tĩnh Như ôm đầu hắn, tựa lên trên bả vai mình.
"Ai cũng sẽ có những lúc thấy mệt, mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn... Em tin tưởng những gì anh mới vừa nói, chỉ là một loại phát tiết... Thiếu Dương, trong chuyện này cho tới bây giờ anh chưa từng hoang mang, anh có tín niệm kiên định ... Chí ít, chuyện của anh còn chưa làm xong, còn kém một bước cuối cùng?"
"Anh sợ anh không chống đỡ nổi..."
"Được mà, em tin tưởng anh."
Những lời cô nói khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng khiến cho hắn nảy sinh nghỉ hoặc, ngẩng đầu nhìn cô nói rằng: thường sao?"
"Đó là trước đây, sau lại em phát hiện, em không thay đổi được anh. Hơn nữa... Tuy rằng em không rành những chuyện này lắm, nhưng em tin tưởng, đây gần như là trận chiến cuối cùng rồi, anh sẽ không thể nào bỏ cuộc." Cô nâng mặt của hắn lên,"Bởi vì anh là Diệp Thiếu Dương."
"Về phần hoang mang trong lòng anh... Tất cả những gì anh làm, cũng không phải toàn bộ đều vì những người xa lạ, chí ít anh đã bảo vệ bọn em, bằng không có thể em đã bị tà vật giết chết từ lâu, còn có bọn họ ——" cô chỉ chỉ bài vị trên bàn thờ,"Em nghĩ, bọn họ đến chết cũng chưa bao giờ hối hận, bởi vì bọn họ cũng đều bảo vệ người thân của mình, còn nữa... Ngược lại mới đúng, nếu như bây giờ anh bỏ cuộc, mới là có lỗi với bọn họ. Chỉ khi anh không ngừng tiếp tục chiến đấu, sự hy sinh của bọn họ mới có ý nghĩa!"
Như vừa được khai sáng!
Diệp Thiếu Dương tỉnh ngộ, những mối lo vẫn mãi canh cánh trong lòng cũng bị quét sạch.
Không sai, chỉ có không ngừng chiến đấu tiếp, mới có thể không làm thất vọng những chiến hữu đã chết!
Diệp Thiếu Dương ôm chặt cổ của Chu Tĩnh Như.
"Em nghĩ chúng ta chưa từng già đi, chí ít anh... vẫn là thiếu niên năm xưa."
Chu Tĩnh Như dựa vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Mười phút sau, hai người đi tới sân thượng tầng cao nhất, đây là đề nghị của Chu Tĩnh Như, nếu đã ngủ không được, vậy dứt khoát đi hóng gió thả lỏng một chút, cho nên cô mang theo một chai rượu vang.
Hai người ngồi ở bên sân thượng, nhìn cảnh thành phố về đêm, uống rượu vang trò chuyện.
Qua Qua không bao giờ bỏ cơ hội làm kỳ đà cản mũi, nhõng nhão chen vào ngồi giữa bọn họ, cứ ngồi như vậy cảm giác cũng tốt vô cùng, cũng không xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy Chu Tĩnh Như rất hiểu tâm ý của người khác, để giúp mình thả lỏng tâm tình, cô chỉ toàn nhắc về những kỷ niệm cũ khi xưa, những người quen cũ hiện tại sống như thế nào vân vân.
"Còn nhớ cô ấy không?" Chu Tĩnh Như mở trang web trên điện thoại di động, nhập vào một cái tên, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Trong phần kết quả tìm kiếm có rất nhiều hình ảnh của một cô gái, Diên Thiếu Brưđng liếc mắt là nhân ra. là Trang Vũ Ninh: mắc đủ kiểu †rana phục không giống nhau, nhìn còn rất trẻ trung.
Trước mặt nhất là một tin tức về cô, tiêu đề là: nữ thần bất lão Trang Vũ Ninh lần thứ hai diễn xuất sắc vai nữ chính trong phim IP, tên tuổi lần nữa thu hút công chúng...
"Cái gì gọi là nữ thần bất lão." Diệp Thiếu Dương gãi đầu, sau đó đột nhiên nhớ tới đây là năm 2035... Trang Vũ Ninh bây giờ chẳng phải sắp bốn mươi tuổi sao, mấu chốt là cô vào nghề đã gần 20 năm rồi, trong giới nghệ Sĩ thực sự bị xem là già rồi.
"Không phải cô ấy là ca sĩ sao, sao bây giờ lại bắt đầu đóng phim?"
Chu Tĩnh Như bất đắc dĩ nói: "Anh lạc hậu tin tức quá, bình thường anh không chơi điện thoại di động không xem tin tức sao?"
Lập tức thở dài nói: "Cũng phải, anh trở về cũng chưa được bao lâu, còn bận chính sự, nào có công phu quan tâm chuyện này."
"Cũng không phải." Diệp Thiếu Dương cười cười,"Chủ yếu... vẫn là nhận thức chưa chuyển biến kịp, à, anh luôn cảm giác mình không phải là thời đại này người của, đối với tin tức mới có phần không muốn tiếp nhận."
Chu Tĩnh Như vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói: "Anh biết suy nghĩ này có vấn đề, chờ... xử lý xong những chuyện này, đến lúc thực sự rảnh rỗi, anh sẽ thử thích ứng thế giới này."