Chương 3571: Mò Trăng Đáy Nước (1)
Chương 3571: Mò Trăng Đáy Nước (1)Chương 3571: Mò Trăng Đáy Nước (1)
Tuy rằng trong nháy mắt thoáng có chút ngơ ngác, nhưng Diệp Thiếu Dương nhanh chóng tiếp nhận, vốn dĩ đầu thai cũng là hoàn toàn ngẫu nhiên, bao gồm cả giới tính, chỉ là... Cô nương này nếu như thức tỉnh rồi, có ký ức kiếp trước của Đạo Tề, về mặt giới tính có khi nào sẽ hơi lộn xộn?
Không đợi hắn nhìn rõ mặt của cô nương kia, Phong Đô đại đế mở nắm đấm ra.
"Cô nương kia là ai?"
"Còn chưa thức tỉnh, ngươi không biết đâu."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: "Vậy nếu như trận chiến này chúng ta thua, người thống trị Tam giới sẽ đổi người rồi, đến lúc đó bọn họ thức tỉnh còn có tác dụng gì?"
"Cho nên không thể để thua."
Diệp Thiếu Dương bó tay."Ý của ta là, bọn họ đầu thai, không phải là vì trận chiến này sao, như ngươi... phải nói là Hiểu Húc, không phải vào thời khắc mấu chốt đã thức tỉnh rồi sao."
Phong Đô đại đế cũng trầm mặc chốc lát, nói: "Số phận không phải trình tự, không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ dựa theo trình tự mà làm."
"Không phải sao?"
"Đương nhiên, nếu như hết thảy đều được sắp xếp từ trước, vậy chúng ta làm hết thảy những điều này còn có ý nghĩa gì?"
"Ta cũng từng nghĩ như vậy, thế nhưng sau lại phát sinh một việc... khiến cho ta hoài nghỉ chúng ta căn bản là đang diễn luyện lại theo một trình tự đã được thiết kế sẵn mà thôi."
"Không phải như thế, tin tưởng ta, quy tắc đã bị đánh vỡ từ sớm, hết thảy 'Có', đều là từ trong 'Không' mà ra, không thể lẫn lộn đầu đuôi."
Diệp Thiếu Dương vẫn đang suy nghĩ ý nghĩa những lời nói hắn, Lâm Tam Sinh tiến lên một bước nói rằng: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, khi nào thì chúng ta hành động?"
"Ngày mai."
Phong Đô đại đế bắt đầu giải thích kế hoạch của mình, trong đó phần mấu chốt nhất chính là thu được chư thần lực, cái này cần phải có Tô Yên khai khởi nghỉ thức, sau đó chính hắn với Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Mộc cùng hoàn thành, về phần quá trình như thế nào, hắn cũng không rõ lắm, sợ là chỉ có Tô Yên thân là Cửu Thiên Huyền Nữ mới biết. "Trước đó ta có nói chuyện điện thoại cùng cùng Tô Yên, hỏi cô ấy về chuyện này," Lão Quách nghe đến đó nhịn không được chen ngang vào,"Cô ấy nói có một số việc cô ấy cũng không nhớ nổi, phải trở lại Tu Di Sơn, tiếp thu chư thần cảm ứng, đại khái mới có thể nghĩ ra được nên làm như thế nào."
"Vậy còn chờ gì nữa, gọi điện thoại cho cô ấy, để cho cô ấy đi cùng Tiểu Mộc, chờ bọn hắn đến rồi, chúng ta lập tức hành động, chờ càng lâu càng nóng ruột, chỉ bằng làm sớm một chút... Diệp Thiếu Dương vốn muốn nói "đi đầu thai sớm một chút", sợ ảnh hưởng sĩ khí lại nuốt trở vào.
"Được rồi, Đạo Phong đâu?"
"Hắn bị Quỷ Vương phong ấn, thiên hạ không người nào có thể giải khai phong ấn, ta sẽ đi thử xem, trận chiến này cũng cần hắn hỗ trợ."
Diệp Thiếu Dương còn muốn nói điều gì, nghĩ đến có Phong Đô đại đế ra tay, cũng không có vấn đề gì, vì vậy cùng Lâm Tam Sinh trao đổi ánh mắt, Lâm Tam Sinh gật đầu, nói: "Ta còn có một chỉ bộ đội tinh nhuệ, đến lúc đó sẽ mang theo."
"Đúng rồi, để cho Pháp Thuật Giới cũng đưa thêm mấy người tới, cùng đi."
Diệp Thiếu Dương dự định tự mình gọi điện thoại cho Tô Yên.
Phong Đô đại đế ngăn hắn lại.
"Trước âm dương bổn nguyên lực của Quỷ Vương, một người và một nghìn người không có gì khác nhau, đều là chịu chết." Ánh mắt của hắn đảo qua mặt mọi người,"Đương nhiên, ta nói là thực lực chênh lệch quá lớn, nhưng các vị không giống vậy, mọi người có thể giúp được một tay."
"Cứ quyết định như vậy, ngày mai hành động, ta đi cứu Đạo Phong trước."
Phong Đô đại đế cũng không dài dòng, lập tức muốn đi, Diệp Thiếu Dương lại kêu hắn lại.
"Một vấn đề cuối cùng, ngươi... đốt cháy thân thể và hồn phách của ngươi, như vậy nghĩa là... Trần Hiểu Húc trước kia đã chết?"
"Đương nhiên."
Diệp Thiếu Dương thở dài, lẩm bẩm: "Thật không biết nên giải thích thế nào cùng Tiểu Nhi..."
"Ta đã nói với vợ chồng bọn họ."
Lời của Phong Đô đại đế khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy bất ngờ,"Cho nân..." Hình như... cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Diệp Thiếu Dương rất muốn gặp Trương Tiểu Nhị, an ủi cô một chút, nhưng mà chuyện này phải đợi chiến đấu kết thúc trở về đã —— giả như còn có thể trở lại. ...
Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên đến lúc sáng sớm —— Diệp Thiếu Dương cố ý nói khéo để cho Vương Tiểu Bảo ở lại trên núi, hắn không nói cho bất cứ người nào biết về kiếp trước của Tiểu Bảo, bao gồm cả Tứ Bảo, dù sao biết kiếp trước của mình cũng không là chuyện gì tốt. Hắn là Chung Quỳ chuyển thế, thời gian tới sẽ phải đam đương trách nhiệm nặng nề, để chính hắn từ từ tìm kiếm đạo tâm của hắn vậy.
Mà bọn họ thân là trưởng bối, điều duy nhất bọn họ phải làm, chính là đánh thắng trận này, để cho bọn nhỏ còn có tương lai để nói.
Gặp mặt Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên rồi, Diệp Thiếu Dương nói lại kế hoạch, Diệp Tiểu Mộc nghe nói muốn đi Tu Di Sơn cùng Vô Cực Quỷ Vương quyết chiến, đồng thời chuyện liên quan đến nhân gian tồn vong, đứng chết trân ngay tại chỗ.
"Ngươi sợ sao?" Diệp Thiếu Dương trông thấy vẻ mặt của hắn, hỏi một câu.
"Con... Không, con không sợ, chẳng qua là con cảm thấy, bản thân không kham nổi trọng trách này." Diệp Tiểu Mộc ăn ngay nói thật.
"Chính xác, hiện tại để ngươi làm chuyện này là hơi sớm, nhưng ai bảo ngươi là Nhân thần quan chứ, không trâu bắt chó đi cày thôi."
Buổi trưa Chu Tĩnh Như đặt một bàn ở một khách sạn lớn gần đó, vốn dĩ tất cả mọi người không ai có tâm trạng để đi, nhưng nghĩ tới rốt cuộc đây là lần liên hoan cuối cùng trước khi đại chiến, cũng đều vui vẻ đi.
Dù sao khi trở lại, khả năng sẽ mất đi một chiến hữu nào đó... Tuy rằng không ai nói thẳng ra, nhưng ai cũng hiểu rõ điều này.
Lão Quách gọi một bình mao đài, vội vàng rót rượu cho mọi người.
Lâm Tam Sinh lấy ra một túi da, thứ bên trong chính là rượu mình cất ở trên Không giới, uống một mình.
Sáng sớm Diệp Thiếu Dương thấy hắn đơn độc một mình, Không giới sụp đổ, căn cứ hắn khổ tâm xây dựng nhiều năm trở thành một mảnh phế tích, hơn nữa Lý Lâm Lâm vì cứu hắn mà chết (chủ yếu là vì điều này), hầu như khiến hắn suy sụp.
Hắn dựa vào mong muốn báo thù mới gắng gượng được tới bây giờ.
Có thể hình dung được bầu không khí bữa cơm này áp lực bao nhiêu. Lãñn Ouách uống eav kéo Diên Thiếu Diư1na đến trước mặt lấy ra môêt hức ảnh chụp, rất cảm khái đưa cho hắn nhìn.
Là ảnh chụp chung trong một lần liên hoan năm xưa.
"Ta nhớ kỹ ngày đó cũng là như thế này, liên hoan trước khi xuất chinh, Tiểu Mộc cũng đến xem đi, khi đó còn chưa có mấy đứa bay."
Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên cùng nhau tiến đến trước mặt, quan sát những người trong hình, phần lớn những người trong đó đều biết, cũng có người không biết, Lão Quách giới thiệu với bọn họ, đều là những người sau đó đã hy sinh trong chiến đấu...
Tứ Bảo uống cạn một chén rượu, chen lên nhìn thoáng qua rồi nói,"Tấm này chụp ta xấu quá, Lão Quách ta nói với ngươi chuyện này ngươi nhớ cho kĩ, lỡ như lần này ta chết, khi trở về lập bia cho ta, nhất định chọn một tấm ảnh chụp khi ta còn trẻ, sau đó photoshop đẹp mắt một chút. Ngươi nhớ kỹ, đây là đại sự."
Lão Quách liếc trắng mắt nói rằng: "Người chết rồi còn quan tâm chuyện này?"
"Dĩ nhiên rồi, nếu như chết rồi sẽ trở thành bậc tiên liệt của Pháp Thuật Giới phải không, lỡ như tương lai có người chiêm ngưỡng ta thì sao, vẫn nên đẹp trai một chút."
"Tự mình lừa dối!"
Ngô Gia Vĩ mắt lạnh nhìn hắn,"Nếu như ngươi có giá trị nhan sắc như ta đây, chắc chắn sẽ không lo lắng những điều này, Lão Quách, nếu như ta chết, ngươi cứ trực tiếp để ảnh chân dung của ta, giá trị nhan sắc của ta chống lại khảo nghiệm của thời gian!"