Mật Ba Dao

Chương 15

Trên đường về, Phú Tiểu Cảnh không đi xe buýt, Cố Viên thuê một chiếc ô tô mui trần, Phú Tiểu Cảnh ngồi băng sau ăn kẹo bơ cứng.

Cô đeo khăn quàng cổ, mũ, bao tay mà Cố Viên mua, gió buổi sáng thổi qua người cũng không thấy lạnh.Nhưng nắng gắt làm cô nheo mắt vì chói.

“Mỗi khi anh thắng thì đều tiêu xài như thế à?”

“Vậy cô cho là tôi nên làm gì?”

“Có phải anh chê tôi nói nhiều quá không?” Phú Tiểu Cảnh cuối cùng cũng biết tại sao Cố Viên, một tay cờ bạc chuyên nghiệp, vận may không tồi mà vẫn sống ở một nơi không cố định, ban đêm thường xuyên nghe tiếng súng, trong cống nhà còn có thể thấy được cả dơi. Theo cái cách anh tiêu tiền như thế thì làm gì còn có tiền tiết kiệm? Nhưng bây giờ cô đang hưởng ké sự hào phóng của Cố Viên, những lời này thật sự không nên nói.

“Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi chỉ muốn cô cho ý kiến mà.”

Nếu không hiểu thì không thể nào đưa ra đề nghị. Hai người mới gặp nhau vài lần, trong kiểu quan hệ này, nếu bạn hỏi người ta mua bảo hiểm gì, mức đóng bảo hiểm hàng năm bao nhiêu, họ có đủ khả năng mua nhà hay không thì cũng quá tọc mạch. Vì vậy Phú Tiểu Cảnh tế nhị hỏi, “Anh học đại học nào?”

“Boston, nhưng tôi không tốt nghiệp.”

Phú Tiểu Cảnh cho rằng không nên bóc trần vết thương của Cố Viên nên an ủi, “Bill Gates cũng học đại học ở Boston, ông ấy cũng chưa tốt nghiệp đại học. Tôi tin chỉ cần anh nỗ lực làm việc chăm chỉ thì nhất định anh sẽ đạt được thành công.”

“Tôi không học chung trường đại học với Gates.”

Cho dù Cố Viên không giải thích Phú Tiểu Cảnh cũng không nghĩ anh là sinh viên của Harvard.

“Hơn nữa tôi cũng không có tham vọng gì với việc thành công. Tôi nghĩ tiền đủ tiêu là tốt rồi. Dù sao cũng cảm ơn lời chúc tốt lành của cô.”

Phú Tiểu Cảnh nhét một viên kẹo bơ cứng vào miệng, “Nếu anh không muốn kiếm quá nhiều tiền thì bất kỳ công việc bình thường nào cũng có thể đáp ứng yêu cầu của anh.” Tại sao nhất định phải đánh bạc?

“Cô cho là tôi nên làm công việc gì?”

“Anh có muốn xem xét việc vào trường đại học cộng đồng để học kế toán hoặc công nghệ thông tin không?” Nói xong, Phú Tiểu Cảnh chợt tự ghét mình vì chẳng khác mấy bà nhiều chuyện trong xóm, “Tôi đùa thôi. Hôm nay trời đẹp quá.”

Cô nhìn lên bầu trời, bầu trời xanh ngắt đầy những đám mây trắng muốt như những viên kẹo bông gòn to. Ở trong khách sạn một ngày, sống trong khu ổ chuột một tháng, hoặc cực khổ làm việc cật lực để trả khoản vay mua căn nhà nhỏ, dĩ nhiên cô sẽ chọn cái sau, nhưng người lựa chọn cái trước cũng chưa chắc không tốt. Hơn nữa ở New York, không phải ai cũng có thể vay để mua nhà. Giá nhà ở Harlem đang tăng cao chót vót.

Nếu Cố Viên mà sống đàng hoàng, bận rộn với cuộc sống bình thường như cô nghĩ thì chắc sẽ không gặp được anh. Nhưng cô vẫn mong anh có một công việc ổn định. Cờ bạc thì ai có thể đảm bảo sẽ luôn thắng?

“Trưa nay cô muốn ăn gì?”

“Tôi có cái hẹn trưa nay rồi.”

“Có một nhà hàng Pháp rất ngon trên đường 65, khi nào cô rảnh chúng ta cùng đi ăn.”

“Tôi vẫn thích đồ ăn Trung Quốc hơn. Trưa mai tôi mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì tôi nấu. Bạn cùng nhà tôi ngày mốt về rồi, tôi sẽ không thể mời anh lên nhà chơi.” Thật ra buổi tối thì sẽ thuận tiện hơn, nhưng “Quân tử không đứng dưới chân tường nguy hiểm”. Mặc dù Phú Tiểu Cảnh không phải là quân tử và đã ở một mình với Cố Viên vài lần vào ban đêm nhưng cô vẫn nghĩ, buổi trưa thì ổn hơn.

“Tôi sợ là chỉ tối mới có thời gian.”

Phú Tiểu Cảnh do dự vài giây, “Buổi tối cũng được, khẩu vị anh thích chua ngọt hay mặn? Đậu hũ ma bà anh thích thịt heo hay thịt bò? Thích cơm khô hay nhão? Anh có muốn uống cháo bí đỏ không? Tôi nấu không tệ đâu.” Hồi Halloween Phú Tiểu Cảnh mua mấy quả bí đỏ nhỏ định làm đèn lồng bí ngô để tặng, sau thấy phiền phức quá nên chỉ gửi thiệp chúc mừng, vì vậy còn thừa bí đỏ.

Cố Viên đưa Phú Tiểu Cảnh về phố 110th, hai người hẹn tối mai gặp lại.

+

Trưa, Mai có hẹn với Phú Tiểu Cảnh ở một nhà hàng chay.

“Tôi không đói, cô tự gọi món cho mình đi.”

Mai đẩy thực đơn đến trước mặt Phú Tiểu Cảnh, “Gọi gì cũng được, lần này tôi mời, dù sao thì cũng là quét thẻ của ông ta.”

“Tôi thật sự không đói, cô không cần quan tâm.”

“Cô chỉ gọi thế thôi sao? Giống như tôi lừa cô vậy, lần này tôi mời thật. Nếu cô không gọi thì để tôi gọi giúp cho.”

Phú Tiểu Cảnh gắp một sủi cảo nhân nấm bỏ vào miệng, “Cô định tốt nghiệp xong sẽ làm gì?”

“Tôi chưa nghĩ tới, vốn dĩ tôi định kiếm tiền học lên tiến sĩ. Giờ nghĩ thấy chán. Tôi có một người chị xuất ngoại làm nghiên cứu sinh, học tiến sĩ mất 7 năm. Sau khi tốt nghiệp lại không được ký hợp đồng giảng viên chính thức, lại học thêm 3 năm nữa, bây giờ làm trợ lý giáo sư ở một trường đại học nghệ thuật tự do không tên tuổi ở Tennessee. Tôi từng tra thử tên trường đó trên internet, kết quả tìm kiếm không tới 5 trang. Người Trung Quốc tìm khoa Đông Á còn tương đối ổn, Tiểu Cảnh, khoa Nhân loại học của các cô năm ngoái tuyển bao nhiêu giảng viên tại Mỹ?”

Phú Tiểu Cảnh biết Mai lại đả kích mình, trả lời, “Sau này tôi sẽ về Trung Quốc.”

“Về nước để nhận mấy ngàn tệ một tháng? Cô ở Mỹ một năm mất mấy chục ngàn đô học phí.” Mai cười, “Cũng không có gì xấu, ở Trung Quốc nhiều nhà giàu mới nổi muốn lấy nữ tiến sĩ, cô có thể chọn lựa vài người mà kết hôn. Có điều cô phải học xong nhanh lên, nếu học mất bảy tám năm thì về nước sẽ không dễ tìm.”

Mai có ác ý với Phú Tiểu Cảnh, theo cô, điểm khác biệt duy nhất giữa cô và Phú Tiểu Cảnh là cô bán lẻ, còn Phú Tiểu Cảnh thì muốn bán sỉ thông qua hôn nhân. Bán sỉ chả có gì hơn bán lẻ, Phú Tiểu Cảnh không cao quý gì hơn cô. Để Phú Tiểu Cảnh nhận thức rõ điều này mà cô không ngần ngại dùng bất kỳ từ ngữ nào để nhắc cô.

“Vậy cô muốn ở lại Mỹ luôn?”

“Không thì sao?”

“Cô không học PhD là để chuẩn bị tìm việc?”

Mai quay đi, chuyển đề tài, “Tiểu Cảnh, cái áo khoác này tôi thấy cô mặc đã 4 lần rồi.”

“Thế à? Nhiều lần vậy sao?”

“Ăn xong cô đi mua quần áo với tôi đi, nhân tiện cô có thể lựa cho mình một cái.”

Phú Tiểu Cảnh rất muốn mua cho mình một cái áo, một tuần nữa cô sẽ đi dự tiệc cocktail ở nhà giáo sư Laura, cô chưa có quần áo nhưng nơi Mai đưa cô đến thì không cần hỏi cũng biết cô không mua nổi.

+

Mai ở trong phòng thử đồ, cô ngồi uống café ở khu vực dành cho khách chờ, café ngon hơn café hòa tan của cô.

Cô xách túi lớn túi bé đi theo sau Mai như người hầu gái nhỏ, tai trái cô đeo tai nghe, đầu óc đầy giọng phát âm tiếng Do thái của Lâm Việt. Vì kiểm tra thành quả giảng dạy của mình, cô bảo Lâm Việt ghi âm lại gửi cho mình, cô không dám mong đợi gì ở anh ta nhưng loại trình độ này đúng là thảm tới không nói nên lời.

“Cô thấy ông ấy đeo kính này thì thế nào?” Mai sau khi điên cuồng quét thẻ thì đang dự định mua cho “ông già” của mình một cái kính mát, chứng tỏ cô vẫn nhớ ông ấy khi đi mua sắm.

“Đẹp lắm, ý nghĩa cũng tốt.” Phú Tiểu Cảnh ước lượng đống túi xách lớn nhỏ trong tay, “Cô có thể nói tất cả quần áo này là để vừa mắt nhìn của ông ấy, không phải vì bản thân.”

Mai cười khẩy, “Sao cô cứ nhìn cái kính này chằm chằm thế? Không phải muốn mua đấy chứ.”

“Tôi chỉ nhìn thôi.” Phú Tiểu Cảnh nghĩ nếu Cố Viên đeo thì cũng không tệ, nhưng chiếc kính râm trị giá hơn 100kg thịt bò thật sự không phải là thứ cô có thể mua được. Bây giờ cô nhìn thấy thứ gì thì tự động quy đổi ra thành thịt bò.

Cuối cùng Mai chọn cặp kính mà Phú Tiểu Cảnh nhìn, thanh toán tiền.

Sau khi gặp Mai, Phú Tiểu Cảnh đi cùng một đối tượng nghiên cứu khác đến cửa hàng sang trọng trên Đại lộ số 5. Khi đưa đối tượng nghiên cứu lên taxi xong, cô bắt tàu điện ngầm về nhà, một con mèo hoang từ trong thùng rác lao vào cô dọa cô giật bắn mình.

+

Khi Cố Viên bấm chuông, thịt nạm bò cà chua đang sôi trong nồi. Phú Tiểu Cảnh tháo tạp dề, đi vào phòng tắm nhìn qua kính một cái rồi mới đi mở cửa.

Cố Viên đứng trước cửa, đút tay vào túi áo khoác. Anh có quầng thâm lờ mờ dưới mắt, môi hơi khô, có vẻ anh ngủ không ngon, đẹp thì vẫn đẹp nhưng hơi phờ phạc.

“Hôm nay tôi không lái xe, chúng ta có thể uống một ít.”

Anh đưa cho Phú Tiểu Cảnh một chiếc túi giấy kraft, không cần nhìn cô cũng biết đó là rượu vodka.

“Anh uống trà trước nhé, cơm sẽ có nhanh thôi.” Vì lần trước không có được mấy miếng trái cây nên Phú Tiểu Cảnh cố tình mua bơ, dâu, lại thêm mấy miếng táo để làm một dĩa trái cây, chuối thì cô đã giấu trong phòng.

Nhà bếp để mở cửa, Phú Tiểu Cảnh làm gì Cố Viên cũng thấy được.

“Cô cho tôi ly nước lạnh được không?”

“Anh không thích uống trà à? Được rồi.” Phú Tiểu Cảnh đi vô phòng ngủ, lấy một chai nước lạnh, cô mở nắp trước khi đưa cho Cố Viên.

“Cô để tủ lạnh trong phòng ngủ?” Trong phòng khách có một tủ lạnh hai cửa.

“Vậy tiện hơn, lúc nào muốn uống là có.” Ngoài phòng ngủ, cô cũng không thể để chiếc tủ lạnh ba ngăn nhỏ của mình ở chỗ khác.

Cô chuyển tới đây không lâu thì đã hối hận. “Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, người nghèo càng không thể đứng dưới bức tường nguy hiểm. Cô là người nghèo, sống cùng tiểu thư giàu có, lỡ như người ta vô tình mất thứ gì đó thì cô rất khó để chứng minh mình vô tội. Đến đây đã nửa năm, Phú Tiểu Cảnh chưa từng mở tủ lạnh phòng khách.

“Cô có nghĩ tới việc chuyển chỗ ở?”

“Sao lại muốn đổi? Hiện giờ khá tốt, có thể sử dụng máy hút mùi miễn phí, nấu cơm chỉ cần mở một cánh cửa sổ, không cần lo máy báo cháy báo động, vị trí lại tốt.” Phú Tiểu Cảnh quay đầu cười với Cố Viên, “Tôi biết anh không ăn thịt gà nên chỉ cho một quả trứng vào món trứng cà chua.” Cô vừa nói vừa chỉ vỏ trứng cho Cố Viên xem.

Trong lúc ăn, miệng Phú Tiểu Cảnh cũng không rảnh.

“Đậu hũ Ma bà nấu với thịt bò, anh nếm thử chưa? Anh thích ăn đậu hũ không?”

Cố Viên lấy khăn giấy lau khóe miệng, cười nhìn Phú Tiểu Cảnh, “Vấn đề này của cô rất khó trả lời đó.”

Phú Tiểu Cảnh lập tức nhận ra lời nói của mình có nghĩa khác, cười ngại ngùng, “Anh thấy cơm thế nào? Có phải hơi nhão không?”

“Vừa ăn.”

Cố Viên đề nghị uống chút rượu, Phú Tiểu Cảnh bảo thôi, nên uống canh thì hơn.

“Cô không yên tâm về tôi?”

“Anh nghĩ gì vậy, tôi chỉ thấy uống vodka cùng đồ ăn Trung Quốc thì không ngon.” Nói rồi vội múc canh cho Cố Viên, “Hôm nay tôi thấy món thịt bò cà chua này nấu thành công nhất, anh phải ăn nhiều hơn nhé.”

Sau khi ăn xong, Cố Viên chủ động giúp cô dọn dẹp bát đũa nhưng Phú Tiểu Cảnh từ chối.

“Em cho tôi một viên kẹo cao su được không?”

Phú Tiểu Cảnh cái gì không có nhưng kẹo cao su thì rất phong phú, cô đem một đống kẹo cao su để lên bàn cho Cố Viên chọn.

“Anh thích cái nào?”

Phú Tiểu Cảnh rút một hũ, “Tôi thích mùi bạc hà nhất.”

Cố Viên cầm hũ kẹo bạc hà, lấy hai viên ném vào miệng.

“Tối qua anh ngủ không ngon sao?”

“Em có cách gì à?”

“Đương nhiên.” Lúc lấy kẹo cao su, Phú Tiểu Cảnh tiện tay cầm đồ cạo gió theo, “Trước kia không ngủ được thì tôi cạo gió.”

Phú Tiểu Cảnh vừa nói vừa làm mẫu, “Anh hiểu không?”

“Cũng đại khái.”

“Vậy anh làm lại giống tôi xem.”

Ý Phú Tiểu Cảnh là để Cố Viên tự làm, nhưng Cố Viên lại nắm lấy tay cô.

“Thế này đúng không?”

“Ừ.”

Động tác thì là động tác đúng, nhưng cảm giác lại không phải là cảm giác đó. Lúc cô tự cạo cho mình thì đau, còn bây giờ lại hết sức ngứa ngáy.

“Thế này?”

“Đúng rồi.”

Phú Tiểu Cảnh tê rần từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, thậm chí đầu cô cũng mơ mơ hồ hồ. Đầu ngón tay anh cùng lòng bàn tay có vết chai kia đâm vào cô ngưa ngứa, hệ thống sưởi trong phòng khách được mở rất cao, lòng bàn tay cô dính dấp mồ hôi. Cô muốn rút tay lại nhưng Cố Viên lại nắm chặt tay cô, “Bây giờ em buồn ngủ chưa?”

“Sao mà hiệu quả ngay như vậy được chứ?” Phú Tiểu Cảnh vừa nói vừa cố gắng rút tay ra, lần này cô không dùng sức lắm vì Cố Viên đã buông tay cô ra.

Cô đứng dậy, quay lưng về phía Cố Viên, “Cho anh đồ cạo gió đó, nếu tối qua anh nghỉ ngơi không tốt thì giờ anh nên về nghỉ sớm đi, hôm nào chúng ta gặp lại.”

Nói rồi Phú Tiểu Cảnh đi tới giá để áo, lấy áo khoác Cố Viên.

“Muốn tiễn khách à?”

“Hôm nay tôi không đưa anh xuống lầu, anh về chú ý an toàn.”

Ngay khi Phú Tiểu Cảnh định mở cửa tiễn khách, bên tai cô chợt có luồng nhiệt nóng hổi, “Em nói em thích vị bạc hà nhất?”

Cô còn chưa kịp phản ứng, một gương mặt đã ghé đến.

+

Trong gian phòng tại khách sạn năm sao ở Orlando, “Cục cưng” đang nhìn màn hình, quay qua cười với La Dương, “Anh thấy người đàn ông này thế nào, không thể ra ngoài thuê phòng à? Nhìn là biết tay lõi đời, dựa vào gương mặt đẹp mà lừa bao nhiêu cô gái.”

“Cô ấy có biết em theo dõi qua camera không?”

“Em cũng vì an toàn thôi, hơn nữa cô ấy chưa từng ra ngoài phòng. Không ngờ hôm nay lại… trước đó anh và cô ấy phát triển đến mức nào rồi?”

“Chỉ ăn bữa cơm thôi.”

“Thật chứ?”

“Anh có thể lừa em sao?” Nói rồi, La Dương lấp kín môi “Cục cưng”.

“Cục cưng” ném điện thoại qua một bên, hôn sâu hơn.
Bình Luận (0)
Comment