Mật Ba Dao

Chương 30

Môi cô dán sát môi anh, âm thanh cô phát ra bị anh hút hết, sau vì cô giãy giụa quá, anh mới hôn tai cô, chừa cho cô một cơ hội để nói

“Anh có đồng ý yêu một người ở trong căn phòng bảy mét vuông không? Nếu anh đồng ý thì bây giờ anh đã có bạn gái. Sau này có thể em được ở ký túc xá, chờ đến lúc em được ở ký túc xá thì em mời anh đến nấu cơm anh ăn.”

Ngón tay Cố Viên lướt từ lông mày đến chóp mũi, dừng lại trên môi cô, từng lời cô nói đều lướt qua ngón tay anh, “Em không thích căn nhà mà anh chọn sao? Cứ từ từ lựa, sẽ có cái vừa ý thôi.”

“Em không sống trong nhà của anh.”

Miệng anh kề sát tai Phú Tiểu Cảnh, giọng không lớn nhưng rõ ràng từng chữ, “Sao em cứ phải rối rắm với những việc nhỏ như vậy?”

“Đối với anh thì đó là chuyện nhỏ nhưng với em là chuyện lớn. Người khác thế nào em không biết, em là người thô tục như vậy, nếu một người có tay có chân mà vẫn ăn bám, sống dựa vào em, lợi dụng em thì em cảm thấy người đó phải nghe lời em, nếu người đó làm trái ý em dù chỉ một tí xíu, em sẽ nghĩ người đó ‘đại nghịch bất đạo’.

“Em mua vé số đi, anh chờ ngày đó. Nhưng mà nhà để trống, thuê người giữ nhà cũng tốn tiền, em ở đó thì xem như giúp anh một việc.”

“Không được.”

“Bản thân em đã đủ để anh vui, anh cũng không phải loại người bỏ ra mấy đồng tiền thì bắt người khác nghe theo lời mình, em không cần lo chuyện đó.”

“Anh hào phóng là chuyện của anh, ăn của người thì thấp thỏm. Không phải em việc gì cũng chia đôi 50-50, nhưng hai người không thể chênh lệch quá nhiều. Nếu em tiêu tiền của anh, em sẽ thấy mình thấp hơn anh một cái đầu, tuy là thực tế thì đúng là em thấp hơn anh một đầu thật.” Hôn nhân quan trọng tài sản, cần phải tính toán tất cả các mặt, chỉ đơn giản là yêu thì vẫn tốt hơn.

Cố Viên quay mặt cô lại nhìn thẳng anh, lấy ngón tay làm lược chải tóc cô, “Ngày mai chúng ta nói tiếp được không?”

“Bây giờ là rạng sáng rồi.”

“Vậy nghe em.” Cố Viên bóp bóp mặt cô, “Còn yêu cầu khác không?”

“Anh thấy chán, thấy phiền thì cứ nói với em, chúng ta hợp vui vẻ thì tan vui vẻ, em không phải người dây dưa rắc rối.”

“Anh biết, là anh quấn lấy em, không phải em quấy rầy anh.”

Để Phú Tiểu Cảnh không nói dài dòng tiếp, Cố Viên chặn miệng cô lại.

Cố Viên vừa hôn cô vừa cởi nút áo khoác, Phú Tiểu Cảnh nắm bàn tay đang cởi nút áo của anh. Anh quấn lấy tay cô, dùng tay còn lại để cởi.

Phú Tiểu Cảnh nhớ dòng nước ấm chảy tràn cơ thể cô khi tắm, lần này còn nóng hơn.

“Bây giờ không được.”

“Sao không được?”

Giọng Cố Viên ngày càng trầm, lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh ngửi thấy hơi thở nguy hiểm trên người anh. Nếu đèn trên trần tối đi một chút có lẽ cô đã khuất phục, nhưng đèn trên trần quá sáng.

“Quá nhanh.”

Miệng anh ghé sát vào tai cô, “Lát nữa em lại ngại chậm.”

Trong giây lát, Phú Tiểu Cảnh không hiểu ý Cố Viên nhưng cô cảm nhận được anh không có ý dừng tay, “Chúng ta không thể làm thế này bây giờ.”

“Vậy em thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Váy đỏ của cô lộ ra hoàn toàn, nhưng váy rất bó, anh không thò tay vào được. Anh dùng tay kéo dây vai áo, áp miệng lên cổ cô, “Là thế này hay là thế kia?”

Sau đó vì cô phản đối quyết liệt, Cố Viên đẩy dây vai áo rơi trên tay cô, “Anh chỉ muốn hôn em, em nghĩ anh định làm gì em?”

Phú Tiểu Cảnh nóng đến mức nói năng cũng không lưu loát, “Không có gì.” Nói rồi không để Cố Viên kịp phản ứng, cô lập tức nhảy khỏi ghế sofa.

Cố Viên vén tóc bên tai, đưa tay chạm trán cô, “Anh không cài nút áo lại cho em, dù sao thì em về phòng cũng phải tự cài lại.”

Phú Tiểu Cảnh để chân trần chạy ra cửa, khi đóng cửa lại, cô giữ một chút, thò đầu vào nói, “Anh nghỉ ngơi sớm đi.”

“Chạy nhanh về phòng khóa cửa lại, đừng để anh vô được đó.”

Cô chạy chân trần trên thảm hành lang, rồi từ từ đi chậm lại, toàn thân nóng bừng, tay chạm lên môi, miệng còn lưu lại mùi thuốc lá.

Trước đó cô đã đánh răng, nhưng mới ăn dâu và giờ lại có mùi thuốc lá, Phú Tiểu Cảnh cầm bàn chải đánh răng lại, bọt tràn ra miệng, lần đầu tiên cô cảm thấy đánh răng là việc rất thú vị.

+

Phú Tiểu Cảnh quấn áo khoác ngoài, mở rèm, ngồi bó gối trên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết nguyên đán, nếu Cố Viên muốn, cô sẽ dành thời gian ở cùng anh. Cô có nên nói với mẹ rằng cô có bạn trai không? Đây là lần đầu tiên cô có bạn trai, điều này rất có ý nghĩa, nhưng cô mới vừa nói với Phú Văn Ngọc là không yêu đương trên đất khách, chưa kể nếu không bao lâu sau đã chia tay thì sao. Cô không nói với Cố Viên việc mình sẽ đến New Haven học tiến sĩ, trực giác cô cho thấy họ không thể kéo dài đến mùa hè.

Nhưng mà mùa đông năm nay thật sự quá lạnh.

Xoa nếp nhăn trên váy, cô nghĩ mình phải có công việc sớm, giữ váy lại, tháng sau có lương thì sẽ trả lại cho Mai. Chiếc váy này đã bị anh sờ vào, không thích hợp để trả lại cho Mai.

Đối diện với ánh trăng cong cong trên bầu trời, Phú Tiểu Cảnh không khỏi thở dài, Wilde đúng là thiên tài: cách duy nhất để thoát khỏi sự cám dỗ là đầu hàng trước sự cám dỗ.

+

Ba giờ sáng.

Cố Viên dựa vào sofa châm một điếu thuốc khác, hút được nửa điếu thì cầm tàn thuốc châm lửa thiệp mời, đến khi tàn thuốc vụt tắt thì thiệp mời đã cháy hết hai phần ba, tình cờ cháy đến một nửa tên mẹ anh.

Đó là thiệp mời do mẹ anh gửi tới, điện thoại cá nhân anh có 8 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ cùng một người, cuộc gọi thứ tám đến từ ba giờ trước.

Đúng là âm hồn không tan.

Sáng hôm sau, Phú Tiểu Cảnh thức dậy rất sơm. Tắm rửa, thay quần áo xong, cô ngồi trên ghế bành ngắm bình minh. Điện thoại cô nắm trong tay, trên màn hình hiện mười con số nhưng đến khi mặt trời lên hẳn trên cao cô vẫn không bấm gọi. Có cuộc gọi đến từ mười con số đó.

“Em dậy rồi à?”

“Dậy từ sớm.”

“Đừng lo, bữa sáng chưa chuẩn bị xong. Em có thể ngủ thêm một lát. Nhưng anh không trả tiền cho Lucy làm bếp nên tốt nhất em đừng mong đợi gì ở tài nấu ăn của bà ấy.”

“Bếp của anh ở đâu?”

Cố Viên không phải người phô trương lãng phí, chỉ khi có tiệc anh mới thuê đầu bếp, thỉnh thoảng về nhà thì Lucy làm cho anh bánh ngô. Đôi khi bánh ngô được thay bằng bánh bí đỏ.

Lucy là người phụ nữ Mexico cao lớn. khi Phú Tiểu Cảnh vào bếp, bà đang cắt bí đỏ. Vì có khách nên bà làm cả bánh ngô lẫn bánh bí đỏ, Cố Viên chưa từng được ăn cả hai loại cùng lúc, hôm nay được ưu ái vậy là phải cảm ơn Phú Tiểu Cảnh.

Có lẽ Cố Viên đã giới thiệu cô với Lucy nên Lucy đối xử với cô rất lịch sự.

Phú Tiểu Cảnh hỏi Lucy xem qua tủ lạnh, thấy quả bí đỏ nhỏ, mắt cô sáng lên hỏi Lucy, “Chúng ta nấu cháo bí đỏ được không?”

Chẳng mấy chốc hai người phụ nữ đã nhanh chóng thân thiết.

“Anh ấy có thường xuyên đưa khách về nhà không?”

“Khi làm tiệc thì sẽ có một số khách đến. Nhưng cậu ấy chưa từng dẫn phụ nữ về đây một mình, cô là người đầu tiên.”

Phú Tiểu Cảnh khen Lucy, “Tóc của bà thật đẹp.”

“Cảm ơn cô.”

Cố Viên không có thói quen hút thuốc vào buổi sáng, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Chiếc gạt tàn bằng đồng chứa đầy tàn thuốc, đều còn một nửa, có thể thấy người hút thuốc đã mấy lần muốn ngừng nhưng không nhịn được lại bật lửa châm điếu tiếp theo.

Điện thoại đó lại gọi đến.

“Mẹ nghe Irene nói gần đây con lạnh nhạt cô ấy.”

“Đó không phải việc của bà.”

“Mẹ không nói với cô ấy những điều không nên nói, chỉ nói một số việc về cha con và con. Irene cho là con đi được đến hôm nay không dễ dàng gì, hơn nữa đồng ý giữ bí mật cho con. Nếu cô ấy làm bạn đời của con thì việc biết sớm hay muộn gì cũng thế.”

“Bà định quyên tiền thay tôi sao? Mục tiêu nhiều ít, hai lít nước mắt?” Cố Viên cười thành tiếng, “Trước hết, tôi và cô ấy chỉ là bạn. Thứ hai, tôi hy vọng quá khứ sẽ qua đi. Nếu bà không hài lòng với cuộc sống hiện giờ, có thể nói cho tôi một con số, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn bà.”

“Con nghĩ mẹ đang làm tiền con sao? Con quá coi thường mẹ. Xét mọi mặt, Irene là một lựa chọn tốt, con tuy có tiền nhưng nếu muốn thực sự bước vào tầng lớp thượng lưu…”

“Xin lỗi, tôi là tầng lớp hạ lưu, tôi không hứng thú với những tầng lớp trên như bà, bà Brown.” Mấy chữ cuối cùng, giọng anh nặng nề.

“Con còn hận mẹ?”

“Bà nghĩ sao mà nói thế?”

“Không có người mẹ nào không thương con. Khi mang thai con, năm tháng đầu tiên lúc nào mẹ cũng nôn, khi sinh con, mẹ đau đớn suốt 24 giờ trong phòng mổ. Lúc đó cha con ở đâu? Ông ta ở đó cầm bản nháp chứng minh một định lý mãi mãi không tìm ra được cách, nếu ông ta có thể làm ra vài thành tựu thì không nói, tới chết ông ta vẫn là một giảng viên tầm thường, thậm chí không được đến phó giáo sư. Có đôi khi mẹ thấy ông ta thật đáng thương! Ông ta chết thì coi như giải thoát.”

“Đủ rồi.” Cố Viên hung hăng hút hai điếu thuốc, rồi lại vùi điếu thuốc còn hơn nửa vào gạt tàn.

“Người chết thì có quyền không được phép trách mắng sao? Ông ta xuống địa ngục chưa đủ còn muốn lôi cả chúng ta theo. Điều sai lầm duy nhất của mẹ lúc đó là không đưa con đi cùng, nhưng mà đầu những năm 90, con nói xem một người phụ nữ ly hôn làm được những gì? Nếu mẹ vẫn cứ giữ cái đống lộn xộn rối rắm đó, chúng ta sẽ chôn cùng ông ta. Nếu mẹ không rời đi, làm sao có thể đưa con đến New York, nếu con không đến Mỹ, con có thể có được hôm nay không.”

“Tôi nằm mơ cũng cảm tạ sự giúp đỡ của bà. Nhập cư cần bao nhiêu tiền, tôi trả lại bà gấp mười lần được không? Một căn nhà ở Berverly Hills đang để trống, nếu bà thích, tôi cũng có thể cho bà.”

“Con đừng nói đến tiền được không? Cứ như mọi thứ mẹ làm hiện giờ đều vì tiền. Ông ta đối với con như thế mà con có thể tha thứ được. Mà mẹ thì đã làm gì để con hận mẹ đến tận bây giờ? Nếu không phải do con cư xử tùy tiện, xúc phạm Brown thì làm sao mẹ lại để con sống một mình? Nếu mẹ và con đều rời khỏi nhà Brown thì ai cho con tiền đi học?”

“Còn gì nữa?”

“Đúng, con không lấy tiền của mẹ, con chịu cực khổ để trừng phạt mẹ. Những ngày đó, mẹ cũng không tốt hơn con bao nhiêu.”

“Không ai phủ nhận sự vĩ đại của bà. Chỉ là bà, với tư cách vợ góa của bác sĩ Brown, mọi người cứ nghĩ bà không có con, tự dưng xuất hiện một đứa con gần 30 tuổi, chỉ sợ làm ảnh hưởng danh tiếng của bà. Chuyện nhà, bà cứ từ từ suy nghĩ.”

“Con đang cố đuổi mẹ khỏi New York?”

“Tôi chỉ cho là khí hậu Los Angeles phù hợp với bà hơn.”

“Mẹ sẽ không rời khỏi New York.”

“Tùy bà, nhưng bà nên biết tôi không phải là đứa con hiếu thảo, cho nên đừng tùy tiện thử giới hạn cuối cùng của tôi.”
Bình Luận (0)
Comment