Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 13

Hàn Trân dựng thẳng sống lưng, nói: "Tôi chưa từng đắc tội với cô, bây giờ cô nói mình biết tất cả mọi chuyện, mục đích là muốn xem trò cười của tôi ư?"

"Cũng không hẳn là như vậy, nghe nói cô ra đi tay trắng à?"

Vương Ngọc vỗ tay hai cái rồi nói tiếp: "Nhìn không ra đó, bình thường ở trong đài cô cũng không tranh không giành với ai, nhịn nhục thế cơ mà, tỏ ra không ham muốn vật chất để khơi gợi sự áy náy của đàn ông, khiến Chu Tư Khải nghĩ rằng cô là người đơn giản không thích gây chuyện, sau đó anh ta sẽ muốn cô trở về, chiêu lấy lùi làm tiến này lợi hại hơn mấy cô ả tham lam chỉ biết vơ vét nhiều đấy."

Hàn Chấn đau lòng, siết chặt nắm tay: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nhanh chóng ly hôn để thoát khỏi anh ta.”

Từ nhỏ chịu ảnh hưởng bởi tính cách hòa nhã và thành thực của cha, vậy nên cô không thích gây hấn với người khác, cô cầm lấy tập bản thảo chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Nhưng Vương Ngọc không buông ta, cô ta gọi cô lại: “Chủ nhiệm chắc cũng đã nói với cô, cuối tháng sẽ có một chỉ tiêu được đẩy lên trung tâm tin tức.”

Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Hàn Trân khựng lại, cô nhìn Vương Ngọc bằng ánh mắt kinh ngạc: “Người được chuyển lên đó, là cô sao?”

"Đúng thế"

Cô ta diễu võ giương oai, cây bút gel tuột khỏi tay, phát ra một tiếng “cạch”, bầu không khí lặng im như tờ bỗng khiến đáy lòng Hàn Trân gợn sóng.

Vương Ngọc là kiểu người đục nước béo cò điển hình ở trong đài, trong quá trình ghi hình cô ta từng xảy ra hai sự cố, đều bắt nguồn từ nguyên nhân say rượu.

Một lần là liên tục ói mửa, còn một lần là quá hưng phấn nên đã lột quần áo trước ống kính, Hàn Trân khi đó còn mang thuốc giải rượu tới cho cô ta.

Trung tâm Tin tức là bộ mặt của Đài truyền hình Ngọc Lan, chuyên đưa tin về các chính sách và tình hình dân sinh, phỏng vấn những vị quan chức cũng như doanh nhân ưu tú, rất chú trọng tới tính thời sự và tính chân thực, vậy nên không được mắc sai sót.

Vương Ngọc có phong cách làm việc như trên mây, vậy mà chủ nhiệm vẫn cắn răng đẩy lên, có thể thấy chắc hẳn người nhà cô ta lại đổ tiền vào.

Nhà họ Vương trước đây phát tài nhờ vào việc kinh doanh vật liệu xây dựng, sau này chuyển ngành, Hàn Trân không rõ hiện nay họ đang kinh doanh cái gì, Chu Tư Khải trước nay không đề cập nhiều tới chuyện làm ăn.

Trong đài đồn đại, cô họ của Vương Ngọc có quan hệ họ hàng với một vị lãnh đạo Thị ủy nào đó, người ta chẳng phải thường nói “trong chính phủ có người quen làm gì cũng thuận buồn xuôi gió” hay sao.

Hàn Trân nở nụ cười gượng gạo, sau đó kéo cửa: “Chúc mừng cô”.

Tâm trạng của cô rối loạn, chân đi rảo bước, tới khúc ngoặt hành lang thì va phải tổng biên tập, cô ôm lấy đầu, hai mắt như nổi đầy sao.

“Ly hôn thôi mà, không đến mức mất hồn thế chứ”

Hàn Trân đứng vững lại, nước mắt lưng tròng: “Sao đến ngay cả tổng biên tập cũng biết thế này?”

“Cái miệng của chủ nhiệm còn hơn cả mấy bà cô hàng xóm, tôi vừa ra khỏi phòng làm việc của giám đốc, ông ấy muốn cô qua đó một chuyến”

“Giám đốc nhà đài ư?” Hàn Trân mở to hai mắt, “ông ấy tìm tôi làm gì nhỉ?”

Tổng biên tập còn phải thẩm định chương trình nên không nói chuyện với cô được lâu, Hàn Trân hoảng loạn, tâm trạng lên xuống nhấp nhô, rối như tơ vò, cô đi tới phòng làm việc của giám đốc ở trên tầng cao nhất.

Ngồi trên ghế giám đốc là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng to, lúc này ông ta đang cúi đầu viết gì đó.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ta không ngẩng đầu là chỉ cất giọng mời vào.

“Ngài cho gọi tôi ạ”. Hàn Trân vẫn đứng yên tại cửa.

Giám đốc liếc cô một cái, mặt ông ta hơi hõm xuống, trông rất hốc hác, ánh mắt gợn sóng, trong tay đang kẹp điếu xì gà hẹp dài.

Cả căn phòng ngập tràn mùi khói thuốc ngạt thở, giám đốc đài nói một câu khách sáo rỗng: “Cô là Hàn Trân đó sao, tìm một chỗ ngồi đi”

Hàn Trân đến bên ghế rồi ngồi xuống.

Giám đốc đài đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: “Chủ nhiệm đã báo cáo việc ly hôn của cô cho tôi biết, bị thất thoát gần một triệu tiền quảng cáo, đài truyền hình bị tổn hại rất nhiều”.

“Anh ta không nói với tôi một lời mà đã...”

“Hàn Trân, cô tốt nghiệp từ khoa phát thanh của một trường danh tiếng phải không”. Giám đốc đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện: “Theo lý mà nói, với kỹ năng của mình thì việc cô thi vào biên chế dễ như trở bàn tay, tôi nghe chủ nhiệm nói cô cố ý không thi, mục đích là để có thời gian chạy sô, kiếm việc làm thêm bên ngoài?”

Cô mím chặt môi, móng tay găm vào da thịt đến mức lòng bàn tay trắng bệch.

Sắc mặt của giám đốc đài trầm xuống: “Hành vi này bị đài truyền hình nghiêm cấm, cô đã gả vào nhà họ Chu rồi, lẽ nào còn thiếu mấy đồng bạc lẻ này!”

Hàn Trân không hé răng nửa lời, cô hiểu rõ, ông ta đang muốn chế nhạo cô, trong đài chỉ quy định nhân viên vào biên chế mới không được phép nhận việc bên ngoài.

Người dẫn chương trình chưa vào biên chế, đồng lương ít đến mức đáng thương, việc trang điểm, làm tóc và chuẩn bị trang phục phục vụ cho việc lên hình đều phải tự chi trả, nhà đài sẽ không thanh toán.

Chạy sô làm người dẫn chương trình trong đám cưới thôi cũng dễ dàng kiếm được hai ba nghìn, càng không phải bàn tới các sự kiện của doanh nghiệp, lễ cắt băng khánh thành, thù lao ít nhất cũng từ con số chục nghìn đổ lên.

Chu Tư Khải liên tục rút lại vốn, mục đích là muốn khiến cho giám đốc đài tức giận.

Anh ta nói sẽ làm mạnh tay với cô, quả đúng là nói được làm được.

Hàn Trân cắn răng hỏi: “Ngài định sẽ xử lý tôi thế nào, tôi nghe theo sự sắp xếp của đài”.

Bầu không khí im lặng trong giây lát, giám đốc nắm lấy vai cô khẽ vân vê vài cái, lật mặt như bánh tráng, giọng điệu quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Cô cũng không cần quá áp lực, tôi sẽ cho cô một cơ hội đề bù đắp lỗi sai”.

Hàn Trân không quen với hành động này, cô rụt vai lại theo phản xạ để tránh né: “Cơ hội... mà ngài nói là gì?”

“Tỉnh sẽ tổ chức đêm hội văn hóa vào ngày hai mươi tư, ban đầu định để Tiểu Phượng cùng tôi tham dự, nhưng cô ấy đã theo trung tâm tin tức xuống nông thôn để lấy tư liệu, hiện nay tôi đang cần một trợ lý đi cùng, đài truyền hình quyết định chọn cô”.

Hàn Trân chỉ cần nghe là hiểu, họ lại đang muốn cô tham gia mấy hoạt động xúc tiến đầu tư, kêu gọi quảng cáo đây, chuyện xảy ra với tên trưởng phòng bên Ban Tuyên giáo thành phố ngày trước đã để lại cho cô ám ảnh không hề nhỏ.

Cô do dự: “Tại sao lại là tôi nữa?”

Giám đốc lúc này cũng bực: “Không có sao chăng gì hết, bởi vì chuyện cá nhân của cô đã khiến nhà đài bị tổn thất, tôi cho cô cơ hội bù đắp lỗi sai, cô tự xem lại xem mình đang đứng ở vị thế nào, đừng có mà không biết tốt xấu!” 
Bình Luận (0)
Comment