Mắt Cá Và Châu Ngọc - Tể Tể Liệp Thủ

Chương 19

Bảy giờ tối, Hàn Trân vội vã di chuyển từ đài truyền hình tới nhà hát Phong Nguyệt mới khai trương ở ngoại ô phía Nam. Tối nay bắt đầu mở cửa đón khách, cô được giới thiệu tới làm người dẫn chương trình.

Người trung gian họ Nhan, hơn Hàn Trân mười tuổi, cô gọi là chị Nhan. Chị ấy có đôi môi đỏ và mái tóc xoăn gợn sóng, tỷ lệ trên gương mặt rất hài hòa, nhan sắc của chị mang dáng dấp của các mỹ nhân Hồng Kông xưa.

Giờ lành để khai mạc là bảy giờ hai mươi sáu phút, không thể sai lệch một giây một phút, dân kinh doanh đều tin vào điều này.

Hàn Trân thay lễ phục rồi chạy lên bục chủ trì. Cô đã thuộc lòng bản thảo, cầm micro lên, nói liến thoắng rành mạch với nụ cười luôn thường trực trên môi.

Giọng nói của cô không yểu điệu cũng không quá chậm, phát âm tròn vành rõ chữ nên nghe vô cùng êm tai.

Cô canh giờ cũng rất chuẩn, chính xác đến từng giây, vị giám đốc mặc trang phục trang trọng bước lên sân khấu, vui vẻ cắt băng khánh thành.

Quy mô của rạp hát rất lớn, được trang trí vô cùng cẩn thận, bao gồm hai tầng lầu, trông giống như một quán trà kiểu xưa, các phòng bao đều có cửa trượt bằng gỗ, nơi này còn mời cả gánh hát đến biểu diễn, âm thanh lả lướt của bài hát “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” vang lên khiến cho bầu không khí tăng thêm vài phần thi vị.

Nghe nói vị doanh nhân Hồng Kông đứng sau rót vốn có tài sản ròng những mấy tỷ USD, nằm trong danh sách những người giàu nhất cả nước do Hurun Report bình chọn.

Sau khi cô rời khỏi sân khấu, chị Nhan tỏ ra rất vui mừng, đưa cho cô một phong bì màu đỏ chứa tám mươi tám nghìn tệ, phong bì dày cộp, số tiền vượt xa so với dự tính của Hàn Trân, cô nói thẳng với chị ấy rằng không cần trả nhiều tới vậy.

Hai người gặp nhau lần đầu trong một hôn lễ, từ đó về sau, chị Nhan đứng ra làm trung gian móc nối giúp cô rất nhiều công việc kiếm thêm bên ngoài.

"Em xứng đáng mà, đài truyền hình không cho em nhận công việc bên ngoài nữa, lần này em đến đây coi như là cứu chị một bàn". Chị Nhan không nhận lại phong bì mà đẩy cô vào hậu trường: “Người được học hành đàng hoàng vẫn thuộc đẳng cấp khác, trước đó chị cũng tuyển vài người rồi nhưng mà toàn là dưa vẹo táo nứt cả.”

Hàn Trân cười nói: "Vậy thì em nhận nhé"

“Cứ nhận đi, con gái kiếm tiền đâu dễ dàng gì”

Chị Nhan dịch ghế đến ngồi cạnh cô, đầu gối đụng vào chân cô một cái, sau đó dè dặt hỏi thăm: “Ly hôn rồi à?”

“Vâng”. Hàn Trân cụp mắt, bóp dầu tẩy trang lên tay: “Gần một tuần rồi”.

“Ly hôn được nhà họ Chu chia cho bao nhiêu?”

Hàn Trân nhỏ giọng nói: "Em không đòi tiền, nếu em mà đòi thì anh ta không chịu ký giấy ly hôn đâu, em nói mình sẽ ra đi tay trắng, anh ta mới đồng ý".

Chị Nhan thở dài thườn thượt: “Đám người kinh doanh là thế đấy, trước mặt thì ra vẻ hào phóng nhưng sau lưng thì keo kiệt vô cùng. Bà mẹ của Chu Tư Khải cũng không phải dạng vừa đâu. Bà ta xuất thân từ gia đình bình dân mà lại có thể gả vào nhà họ Chu rồi trở thành người đứng đầu gia đình, chắc chắn phải rất ghê gớm. Nói không chừng họ còn làm cả hợp đồng tiền hôn nhân rồi, một xu em cũng chẳng được chia đâu.”

"Thế nên em mới thôi, tiếp tục dây dưa cũng chẳng có ích lợi gì, mối nghiệt duyên này cắt đứt được càng sớm càng tốt"

Cô nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Hàn Trân bôi dầu lên mặt, không cẩn thận bị dính vào mắt, cảm giác cay xè lập tức truyền tới.

Chị Nhan đưa cô vào phòng tắm bên cạnh để rửa, mới đứng được một lúc chị ấy đã nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, nói: “Trân Trân, khi nào xong thì ra hậu trường chờ chị nhé, chút nữa chị sẽ mời em đi ăn, bây giờ chị phải ra chào hỏi vài vị khách quan trọng đã.”

Hàn Trân lóng ngóng nói tiếng đồng ý.

Cô rửa mặt rất kỹ, gương mặt trắng như trứng gà bóc vỏ, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô bắt gặp một nhân viên phục vụ có dáng vẻ rất vội vã, sắc mặt lo lắng nhìn như sắp khóc đến nơi.

“Chị ơi, chị, chị có thuốc giải rượu không ạ?”

Hàn Trân kịp thời phản ứng, nói có, thuốc ở trong túi.

"Có thể phiền chị mang thuốc tới lầu hai chờ em được không ạ? Bây giờ em phải đi lấy một chai rượu, không được phép chậm trễ, em cầu xin chị”

“Bạn đợi một chút, tôi lấy thuốc nhanh thôi”

Hàn Trân chạy vào hậu trường lấy thuốc, khi cô quay lại thì người phục vụ đã đi rồi.

Cô phân vân không biết mình có nên đi lên lầu hai không. Rạp hát này lớn như vậy, chắc không đến nỗi không tìm được nổi một viên thuốc giải rượu chứ. Cô định trở lại hậu trường, nhưng rồi thế nào lại quay người đi lên lầu hai.

Dù sao cũng phải ngồi chờ, chị Nhan rất để tâm đến rạp hát này, cô đi một chuyến coi như giúp chị ấy việc nhỏ vậy.

Tầng hai có năm phòng bao, cuối hành lang bằng gỗ là hai gian phòng nghỉ, trên cửa có treo chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ ghi đầy thơ văn.

Rất trang nhã, trong không khí có mùi thơm thoang thoảng.

"Thuốc đâu rồi! A! Đầu đau muốn chết đi được!"

Đang đứng chờ thì nghe thấy tiếng kêu gào vọng ra từ gian phòng nghỉ phía sau, Hàn Trân vội vàng bước tới, nhưng rồi lại gặp vấn đề.

Lúc này, cả hai gian phòng đều im ắng, cô không rõ rốt cuộc là phòng nào đang cần thuốc giải rượu.

Hàn Trân gõ cửa một phòng, không có ai trả lời, cô thử tới kéo cửa của căn phòng còn lại, cửa không khóa, cô chỉ đẩy nhẹ một cái là cửa đã mở. Bên trong có ánh sáng lờ mờ, cô loáng thoáng trông thấy có một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha.

Cô nghiêng người về phía trước, rụt rè hỏi: “Anh là người đang cần thuốc giải rượu phải không ạ?”

Bầu không khí tương đối im ắng, cái bóng kia vẫn ngồi yên bất động, nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt nặng nề đang rơi trên người mình.

Hàn Trân gần như chắc chắn đây không phải là người vừa kêu đau đầu kia.

Cô định đóng cửa lại rồi lặng lẽ rời đi.

“Mang vào đây”

Quý Đình Tông nghiêng người bật chiếc đèn bên cạnh ghế sofa lên. Trong nháy mắt, cả căn phòng đã sáng rực.

Trong đôi mắt không giấu nổi sự kinh ngạc của cô phản chiếu khuôn mặt góc cạnh và cương nghị của người đàn ông. Hốc mắt anh sâu thăm thẳm, khiến cho cô mỗi lần nhìn thẳng vào mắt anh đều cảm thấy rung động không thôi. 
Bình Luận (0)
Comment